Sống Lại Trở Về, Ly Hôn Tra Nam, Kết Hôn Chớp Nhoáng

Chương 183



Nhưng khi nãy trên đường đến, Tưởng Chính Hoa nhờ bọn họ nói chuyện giúp nhà họ Tưởng cho nên bà ta vội vàng nhìn Lưu Thải Nga nói: “Vậy cũng không sao, con gái theo mẹ ruột dù sao cũng tốt hơn, nhưng như vậy cô sẽ không dễ để tái giá, chỉ cần anh em cô giúp đỡ cô, chúng tôi cũng sẽ không nói gì.”

Bí thư cũng nói: “Dù sao Chính Quang cũng sẽ chi tiền cho bọn trẻ mỗi tháng, đến lúc đó mọi người bàn luận xem phí mỗi tháng đưa bao nhiêu rồi tôi sẽ làm chứng minh cho mọi người, bảo đảm sẽ không để người nhà họ Tưởng ức h.i.ế.p cô!”

Mẹ Lưu thật sự đã rất gấp gáp, trực tiếp đá Lưu Thải Nga một cái, cắn răng hung hăng nói: “Con suy nghĩ cho kĩ, một người phụ nữ như con mang theo ba đứa con sao?”

Lưu Thải Nga biết người nhà họ Lưu chỉ muốn tiền, cũng cảm thấy Tưởng Chính Quang sẽ không tuyệt tình như vậy, chỉ cần anh ta không gặp con vài ngày, chắc chắn sẽ cúi đầu: “Đúng, con nghĩ kĩ rồi, con muốn cả ba đứa, trừ khi Tưởng Chính Quang đưa chúng ta sáu trăm đồng!”

Mấy người nhà họ Lưu tức muốn c.h.ế.t rồi, rõ ràng đã nói là phải ép giá xuống, nhưng Lưu Thải Nga lại trở mặt, lúc này bọn họ lại không thể ở trước mặt bí thư và trưởng ban Phụ nữ nói bàn lại điều kiện một lần nữa, nếu không sau này nhà họ Tưởng sẽ coi thường bọn họ đến chết.

Tống Xuân Ninh thấy tình cảnh này than thở, cô ta thật sự không biết nói gì đối với Lưu Thải Nga nữa, chỉ có thể ủy khuất mấy đứa nhỏ vài ngày trước thôi.

Mã Ái Vân rất nhanh đã thu dọn xong quần áo của bọn nhỏ, ngay cả Nữu Nữu và Ny Ny cũng dắt tới, bà nhìn Lưu Thải Nga nói: “Mang hai bộ đi trước đi, đến lúc đó bọn tôi thu dọn xong hết rồi, mấy người lại qua đây lấy.”

Lúc này Ny Ny vô cùng hưng phấn, đã rất lâu rồi cô bé chưa gặp mẹ, lúc nãy bà nội nói chơi đùa với bọn họ, bảo bọn họ về nhà bà ngoại ở một thời gian, đợi Tết rồi bà nội sẽ qua đó đón bọn họ về, đến lúc đó quay về còn có quà, cho nên cô bé vô cùng mong chờ.

Nữu Nữu lớn hơn một chút, cô bé có thể cảm nhận được một vài chuyện gì đó, nhưng bà nội nói qua Tết chắc chắn sẽ đến đón bọn họ về, cộng thêm lúc trước cũng đã từng đến nhà bà ngoại, cho nên tâm trạng cô bé bây giờ cũng rất thoải mái.

Lưu Thải Nga nhìn Nha Nha trong vòng tay của Tưởng Chính Quang, đưa tay qua bế, đứa trẻ không bằng lòng, sống c.h.ế.t ôm tay anh ta không buông, sắc mặt cô ta ít nhiều có hơi khó chịu.

Tưởng Chính Quang nhìn con, dỗ dành rất lâu đứa nhỏ mới không chống cự nữa, sau đó anh ta đưa đứa nhỏ qua cho Lưu Thải Nga: “Nha Nha rất nhút nhát, cô đừng như trước đây trút tức giận lên con bé.”

Lưu Thải Nga nghe anh ta giọng nói lo lắng này của anh ta, càng chắc chắn người đàn ông này sẽ cúi đầu, cho nên tâm trạng hơi nguôi, cũng dỗ Nha Nha, bế bé qua.

Cả nhóm người nhà họ Lưu cứ như vậy mang ba đứa nhỏ đi, bí thư và trưởng ban cũng đi rồi, trong nhà chốc lát đã yên tĩnh lại, trong lòng Tưởng Chính Quang vô cùng sốt ruột, Tưởng Chính Dương ở bên cạnh an ủi anh ta.

Tống Xuân Ninh cũng hơi lo lắng: “Mẹ, nếu Nha Nha gây ầm ĩ, cô ta sẽ lại tức giận với con bé hay không?”

Mã Ái Vân cũng luyến tiếc cháu, nhưng không còn cách nào khác: “Không sao, chịu đựng trước mười ngày tám ngày, lúc nãy mẹ đã bảo bí thư chào hỏi với bên đại đội bộ rồi, gần đây để ý đến nhà họ Lưu nhiều một chút, nếu thực sự không được chúng ta đến đón bọn nhỏ về.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Bà thấy dáng vẻ đám người nhà họ Lưu lúc nãy, rõ ràng là trong lòng không đồng nhất với Lưu Thải Nga, cho nên bà cảm thấy Lưu Thải Nga mang ba đứa nhỏ quay về, chắc chắn sẽ chịu ủy khuất, đến lúc đó cô ta sẽ biết chữ khổ viết như thế nào!

Nếu cô ta thực sự muốn tốt cho bọn nhỏ sẽ mang bọn nhỏ quay về.

Lưu Thải Nga cảm thấy bản thân mang theo ba đứa con trở về nhà mẹ chống đỡ mấy ngày thì Tưởng Chính Quang sẽ cúi đầu đến tìm cô ta, nhưng mọi thứ đều không tốt đẹp như cô ta tưởng tượng.

Khi cô ta dắt theo bọn trẻ bước ra khỏi nhà họ Tưởng, mẹ cô ta và anh trai đã mắng cô ta tại sao lại muốn con trước mặt ba đứa nhỏ, lời mắng chửi rất khó nghe, chuyện này coi như bỏ qua đi, suy cho cùng thì tối hôm qua bọn họ thương lượng là muốn tiền không muốn con, là do cô ta lâm thời trở mặt, cho nên cô ta nhịn.

Nhưng mọi thứ tệ hại chỉ mới bắt đầu.

Bọn họ không dễ dàng gì bắt xe về đến nhà, trên đường đụng phải người nhà họ Lưu bên này, đều hỏi cô ta nửa năm nay đã đi đâu, lại hỏi cô ta tại sao lại cùng lúc mang ba đứa nhỏ về nhà mẹ đẻ, lời trong lời ngoài đều giống như muốn dò hỏi xem cô ta có phải sắp ly hôn rồi không.

Lúc này mẹ cô ta cũng không vui vẻ, lại ở trước mặt ba đứa nhỏ nói cô ta “cải tạo lao động” cả năm thật xấu hổ, ngay cả hai đứa con gái đều hỏi cô ta “cải tạo lao động” là ý gì.

Lúc ở nhà họ Tưởng, Lưu Thải Nga có thể xác định người nhà họ Tưởng không hề nói việc cô ta đi “cải tạo lao động” cho hai đứa nhỏ biết, cho nên chuyện cô ta giấu cả năm nay xém chút nữa đã bị chính mẹ ruột mình phá vỡ, cô ta không còn cách nào, cũng chỉ có thể nói dối cho qua.

Sau khi về đến nhà họ Lưu, hai người chị dâu vừa nhìn thấy cô ta mang ba đứa nhỏ về, sắc mặt trở nên hơi khó coi, khi biết bọn họ có thể vẫn luôn chờ ở đây rất lâu thì sắc mặt càng trở nên khó coi hơn.

Nhưng suy cho cùng thì đây là ngày đầu tiên bọn họ về nhà mẹ đẻ, cho nên hai người chị dâu cũng không nổi giận, chỉ ngoài cười trong không cười nói: “Vậy được rồi, cứ ở lại đây trước đi, đến lúc đó lại nói chuyện tiếp với nhà họ Tưởng.”

Đến buổi tối, lúc bốn mẹ con chen chúc nhau trong một căn phòng, Nha Nha bắt đầu ầm ĩ lên, bắt đầu muốn tìm cha, cả đêm đều khóc, có dỗ như thế nào cũng không được, Lưu Thải Nga tức đến mức muốn bịt miệng bé lại.

Cuối cùng vẫn là hai đứa Nữu Nữu và Ny Ny dỗ bé nín, nhưng, nhưng là do không quen giường, nên nửa đêm Nha Nha lại thức dậy, lại khóc ầm ĩ một trận, làm cho cả nhà không ai ngủ được, hai người chị dâu gõ đập cửa ngay tại chỗ.

Lưu Thải Nga biết lúc này chỉ cần mẹ cô ta không đuổi cô ta đi thì cô ta chắc chắn sẽ không đi, cho nên cô ta cũng chỉ có thể nhịn, nhưng sự nhẫn nhịn của cô ta không hề mang lại kết quả tốt gì.

Mấy ngày liền Tưởng Chính Quang không đến tìm cô ta, thậm chí ngay cả một cuộc gọi hỏi thăm con cũng không có, cũng không tìm cô ta nói về chuyện tiền bạc, giống như là đã quên mất cô ta vậy.

Lại cộng thêm Nha Nha không thân thiết với cô ta, buổi tối luôn ồn ào, ầm ĩ mấy ngày liền không giảm, thái độ của anh trai và chị dâu càng ngày càng không tốt, thậm chí cháu trai cháu gái trong nhà cũng cãi nhau với Nữu Nữu và Ny Ny, khiến Nữu Nữu và Ny Ny tức đến bật khóc đòi về nhà.

Càng quá đáng hơn là, nửa hộp sữa bột mang từ nhà họ Tưởng qua đây, ngay cả Nữu Nữu và Ny Ny đều không nỡ uống một ngụm, kết quả, mấy đứa cháu trai cháu gái trong nhà canh lúc cô ta không có ở nhà, vậy mà trộm uống hết không còn một giọt, mà mẹ cô ta chỉ quở trách hai câu, còn nói với cô ta: “Uống một ít sữa bột mà thôi, con mang theo mấy đứa nhỏ không biết sẽ ở lại nhà mẹ bao lâu, chị dâu con không nói gì thì nhịn trước đi.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com