Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 81



Sao lại là hắn? Nàng vội vàng lùi về sau, lúc nãy nàng quá hoảng loạn nên căn bản không nhìn rõ người trước mặt.

Lúc này Tiêu Trình đang vô cùng tức giận, hắn hi vọng tất cả những gì trước mắt chỉ là ảo giác, một người là nữ nhân hắn yêu, một người là cháu trai ân nhân cứu mạng hắn, cũng là cánh tay phải của hắn, bọn họ... Hai mắt hắn đỏ ngầu, cố gắng kiềm chế cảm xúc.

Nhất Thác bước lên một bước, quỳ một gối xuống đất: "Chủ tử, không phải như người nghĩ đâu, xin chủ tử hãy nghe thuộc hạ giải thích." "Ngươi nói." Tiêu Trình lạnh lùng nói.

"Vừa rồi thuộc hạ nhìn thấy nương nương một mình đi về phía này, sắc mặt có vẻ hoảng hốt nên vội vàng đuổi theo, sau đó nương nương như bị thứ gì đó dọa sợ, nên mới nhận nhầm thuộc hạ là người..." Nhất Thác bình tĩnh thuật lại mọi chuyện, ánh mắt không né tránh.

Nghe Nhất Thác nói xong, trong lòng Tiêu Trình vô cùng khó chịu, nhớ đến cảnh tượng nàng ôm người khác, tim hắn như bị ai đó bóp nghẹt, thật sự là như vậy sao? Hay là nàng đang nói dối hắn? Hay là nàng đã thất vọng về hắn, cho nên mới đi tìm người khác?

"A Cẩm, có phải như vậy không?" Tiêu Trình nhìn Cù Cẩm, muốn tìm kiếm câu trả lời từ nàng, nhưng trên mặt nàng không có chút biểu cảm nào, hắn không nhìn ra nàng đang vui hay buồn.

Cù Cẩm cảm thấy vô cùng tủi thân, hắn dựa vào đâu mà hoài nghi nàng? Hắn có tư cách gì mà hoài nghi nàng? Nữ nhân khác đang mang trong mình cốt nhục của hắn, vậy mà...

Nghĩ đến đây, nàng càng thêm tủi thân, nàng một mình mang thai, lo lắng, sợ hãi, ngay cả trong mơ cũng là hắn, nếu không phải vì sợ hắn, nàng đã không đến nông nỗi này, nàng cúi đầu, lúc ra ngoài nàng chỉ đi tất mỏng, giờ đây càng thêm lạnh, một giọt nước mắt rơi xuống mu bàn chân, lạnh buốt.

Nàng không muốn nói thêm gì nữa, xoay người bước đi, mặc cho bàn chân dẫm lên đá sỏi, đau đớn.

Nàng vẫn phớt lờ hắn, Tiêu Trình siết chặt nắm đấm, lửa giận trong lòng bốc lên ngùn ngụt, hắn đ.ấ.m mạnh vào thân cây mai bên cạnh, m.á.u tươi theo đó chảy dọc xuống thân cây.

Nhất Thác muốn nói gì đó, đang muốn mở miệng, Tiêu Trình đã trực tiếp dùng tay cắt ngang lời hắn, một mình hướng ra ngoài Mai Viên.

Vài tên ám vệ theo thân ảnh Tiêu Trình ẩn khuất trong bóng đêm, còn vài tên thái giám thì theo đuôi phía sau Tiêu Trình, Tiêu Trình cưỡi con tuấn mã của mình, phi nhanh trong rừng cây trống trải.

Lúc này hắn chỉ có một ý nghĩ, hắn muốn đi xóa bỏ ngăn cách giữa hai người, hắn không cho phép nàng đối xử với mình như vậy.



.

Sơn trang tránh nóng, Thúy Ngọc Hiên, nha hoàn gỡ trâm cài châu cho Dư Thao, nhìn khuôn mặt có chút tiều tụy của Dư Thao, nói: "Dư cô nương, sao mấy ngày nay người lại ủ rũ như vậy, có tâm sự gì, cứ nói với ta, ta sẽ giúp người giải khuây."

Dư Thao thở dài, chậm rãi nói: "Cứ tiếp tục thế này không phải là cách, sớm muộn gì cũng sẽ bị phát hiện ta đang giả mang thai, hôm nay cô tổ mẫu phái người đưa nhiều thuốc bổ như vậy đến, nói là để cho ta bồi bổ cơ thể cho tốt, nhưng mà trong lòng ta thật sự bất an."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiêu Trình hỏi cung nữ trong sơn trang tránh nóng mới tìm được Thúy Ngọc Hiên này, hắn từ bên hông rút ra nhuyễn kiếm, giận dữ định đá tung cửa, lại nghe được những lời này, trong lòng hắn càng thêm cuồn cuộn lửa giận.

"Dư cô nương lúc trước đi một nước cờ hiểm, may mà Tôn viện sử đồng ý hợp mưu với người, không bằng người lại đi tìm Tôn viện sử bàn bạc kế sách." Nha hoàn nói.

"Bàn bạc kế sách gì?" Dư Thao vô thức hỏi.

"Lúc trước người tính là, trước dùng đứa bé để có được danh phận, sau đó thì giả vờ sảy thai, đến lúc đó thần không biết quỷ không hay. Nhưng bây giờ người đã mang thai, Hoàng Thượng cũng không chịu cho người một danh phận, ta thấy, chỉ có thể lần nữa dùng đến hạ sách thôi."

Dư Thao ra hiệu cho nha hoàn tiếp tục, nha hoàn nói năng mạch lạc: "Theo ta, người hãy tìm Tôn viện sử xin một ít thuốc dễ thụ thai, sau đó tìm nam tử cường tráng kia, thừa dịp bây giờ thời gian còn sớm, sớm có thai, đến lúc đó, ai có thể nói đứa bé trong bụng người không phải long chủng? Hoàng thượng chẳng phải cũng không biết kỳ thực hắn căn bản chưa từng chạm vào người sao?"

"Đến lúc đó, người thật sự có thai, người chỉ cần ở trước mặt Thái hậu làm nũng, về sau còn sợ Thái hậu không làm chủ cho người, vả lại đây cũng là cách duy nhất của người." Nếu không sợ rằng phải ở lại sơn trang này dưỡng lão rồi.

Dư Thao trầm mặc.

Cánh cửa bỗng nhiên bị một cước đá tung ra, lực đạo mạnh đến nỗi, cánh cửa kia bị một cước đá văng đi, vỡ thành nhiều mảnh.

Hai người bên trong sợ hãi nhảy dựng lên, đợi thấy rõ Tiêu Trình đứng ở cửa, hai người đều kinh hãi đến biến sắc, hồn phi phách tán.



Tiêu Trình trừng mắt nhìn các nàng, còn chưa lên tiếng, hai người đã vội vàng quỳ xuống đất, Dư Thao run rẩy nói: "Hoàng Thượng, người, người đến từ lúc nào." Dư Thao ôm một tia hy vọng mong manh, chỉ mong nam tử trước mặt không nghe thấy những lời các nàng vừa nói, chỉ mong nam tử trước mặt bởi vì chán ghét mình mà nổi giận như thế.

"Ngươi nói xem?" Tiêu Trình giận đến cực điểm ngược lại cười, chỉ là nụ cười kia, khiến người ta lạnh đến tận xương tủy.

"Thần, thần thiếp không biết."

Tiêu Trình cười khẩy một tiếng: "Dư cô nương thích coi người khác là kẻ ngốc, hay là ngươi cho rằng trẫm dễ lừa gạt như vậy?"

Âm điệu nặng nề từng câu từng chữ như gõ vào trong lòng Dư Thao, Dư Thao run rẩy không nói nên lời: "Hoàng Thượng tha mạng, tha mạng."

Bốn chữ đơn giản, Hoàng Thượng tha mạng, Tiêu Trình chĩa mũi kiếm trong tay về phía nàng: "Dựa vào cái gì mà đòi trẫm tha mạng, tội khi quân đáng tru di cửu tộc."

Dư Thao không dám nhúc nhích, sợ thanh kiếm trước mặt không có mắt, cả người nàng run lên bần bật, miệng lẩm bẩm, cô tổ mẫu, cứu con, xin người mau cứu con.

Tiêu Trình cười lạnh, xoay người nói với thái giám bên cạnh: "Truyền ý chỉ của trẫm, Dư gia dạy dỗ vô phương, nữ nhi lộng quyền, tội khi quân đáng tru di cửu tộc,chờ ngày vấn trảm."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com