Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 79



“Ngươi nói cái gì?” Tiêu Trình gần như gầm lên.

Tiểu thái giám chỉ phụng mệnh truyền lời, thấy Hoàng thượng nổi giận, trong lòng sợ hãi vô cùng. Nhưng hắn cũng không dám không nói. Nếu hắn không truyền đạt lại, khi trở về, Thái hoàng thái hậu sẽ không tha cho hắn. Nghĩ vậy, hắn run rẩy nói: “Dạ bẩm Hoàng thượng, Dư… Dư cô nương ở phủ Thừa tướng… có thai, Thái… Thái hoàng thái hậu muốn… muốn người đến đó một chuyến.”

“Cút!” Tiêu Trình nghiến răng nghiến lợi nói.

Tiểu thái giám như được đại xá, vội vàng chạy ra khỏi lục giác đình.

Tiêu Trình nhìn Cù Cẩm, nàng cụp mắt xuống, che giấu biểu cảm trong mắt. Vẻ mặt nàng thản nhiên, không nhìn ra vui buồn.

“A Cẩm, mấy ngày nữa ta sẽ đưa nàng về Tây Bình hầu phủ ở hai ngày. Hôn sự của huynh trưởng và tiểu thư Bá tước phủ đã định, nghe nói hai nhà rất vừa ý đối phương, đã định ngày làm lễ nạp chính rồi.”

Cù Cẩm cảm thấy đầu óc trống rỗng, nàng cố gắng trấn tĩnh lại, khó khăn lên tiếng: “Hoàng thượng còn tâm trạng nói với ta những chuyện này sao?”

Nghe vậy, Tiêu Trình cảm thấy tim như bị ai đó bóp nghẹn, khó thở vô cùng. Hắn khàn giọng nói: “Nàng gầy đi nhiều rồi.”

Cù Cẩm không trả lời, nàng đứng dậy, bước đến bên cạnh cây cột, đưa tay vịn vào đó. Cảm giác lạnh lẽo truyền từ lòng bàn tay khiến nàng tỉnh táo hơn đôi chút. Nàng ngơ ngác nhìn những bông hoa đang khoe sắc phía xa, cảm thấy mọi thứ xung quanh thật xa vời.

Nhìn bóng dáng mảnh mai, yếu ớt của Cù Cẩm, Tiêu Trình cảm thấy lòng mình đau như cắt. Hắn bước đến, ôm nàng từ phía sau, giọng nói trầm thấp vang lên bên tai nàng: “A Cẩm, ta sẽ không để đứa bé đó được sinh ra. Ta sẽ đưa ả ta đi thật xa, để ả ta vĩnh viễn biến mất khỏi thế giới của nàng, được không?”



Cù Cẩm vẫn im lặng không nói, ánh mắt ngơ ngác nhìn những bông hoa phía xa.

“Nói cho ta biết, ta nên làm gì bây giờ?” Tiêu Trình vùi đầu vào mái tóc nàng, hít lấy hương thơm thoang thoảng trên người nàng.

“Không phải chàng đã nói, chàng chỉ cần mình ta sao? Vậy tại sao chàng lại đi chạm vào nữ nhân khác? Hay là lời hứa của nam nhân đều là giả dối, không thể nào tin được?” Giọng điệu của Cù Cẩm rất bình thản, nhưng lại khiến người nghe cảm thấy đau lòng.

“Ta bị người ta hạ dược. Sau khi uống chén trà đó, ta đã bất tỉnh nhân sự. Ta biết nàng để ý chuyện này, nhưng mà hiện tại ta không thể làm gì khác. Ta không thể sống thiếu nàng. Nàng nói cho ta biết, nàng muốn thế nào, ta sẽ làm theo, được không?”

“Hoàng thượng có nỡ xuống tay với cốt nhục của mình sao?”

“Chỉ có hài tử của nàng mới là hài tử của ta!” Hơn nữa, hắn cũng không chắc chắn mình có chạm vào ả ta hay không. Sau khi uống chén trà đó, hắn đã hôn mê bất tỉnh, làm sao có thể… Chắc chắn có âm mưu gì đó. Hắn nhất định phải điều tra rõ ràng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

“Hay là chúng ta tạm thời xa nhau một thời gian. Ta muốn xuất cung.” Cù Cẩm khẽ thở dài nói.

Tiêu Trình suy nghĩ một lát rồi nói: “Vậy đợi đến khi huynh trưởng nàng thành hôn, nàng đến Mai viên ở một thời gian đi.”

“Ừm.” Cù Cẩm khẽ đáp.

.

Mười ngày sau, Mai viên.

Cù Cẩm sai người làm một cái xích đu đặt ở giữa vườn mai. Mỗi ngày, sau khi dùng xong bữa sáng, nàng sẽ ngồi trên xích đu, cầm quyển sách dạy nuôi dạy trẻ con mà Ninh thái y đưa cho, tập trung đọc.

Đã ba ngày trôi qua. Cứ như vậy, buổi sáng đọc sách, buổi trưa nghỉ ngơi, buổi chiều thêu thùa. Trúc Thanh đứng bên cạnh nhìn Cù Cẩm, nàng không biết chữ, cứ tưởng chủ tử đang đọc thoại bản, nhưng lại cảm thấy rất tò mò với những món đồ mà Cù Cẩm làm.



Nàng đã muốn hỏi từ lâu, nhưng lại sợ chạm vào nỗi đau của Cù Cẩm, nên đành nuốt xuống. Ninh thái y từng nói, thể chất của Cù Cẩm rất khó thụ thai, cả đời này có lẽ rất khó hoài hài tử.

Nàng luôn cảm thấy, có lẽ chủ tử đã bị k.ích thích gì đó. Trong cung đều đồn ầm lên, cháu gái của Thái hoàng thái hậu đã mang long thai.

Hoàng thượng đã đưa ả ta đến sơn trang tránh nóng, ngay cả Thái hoàng thái hậu cũng đi theo.

Có người nói ả ta được đưa đi dưỡng thai, có người lại nói đứa bé trong bụng ả ta không được Hoàng thượng sủng ái.

Cũng có người nói, Hoàng hậu tức giận nên đã bỏ cung.

Nhìn Cù Cẩm, Trúc Thanh cảm thấy chủ tử ngày càng khó hiểu. Nàng không còn đoán được tâm tư của Cù Cẩm nữa. Dù vui hay buồn, trên mặt Cù Cẩm vẫn luôn là vẻ thản nhiên như vậy, không để lộ chút cảm xúc nào ra ngoài, như thể mọi chuyện trên thế gian này đều không liên quan đến nàng.

Chỉ có điều hành vi này của nàng vẫn khiến người ta nhìn ra chút manh mối, nương nương nhất định rất muốn có một đứa con thuộc về mình phải không? Nếu không sao bỗng nhiên lại bắt đầu may vá y phục trẻ con? Nhưng như vậy, nương nương chẳng phải càng thêm đau khổ sao.

Trúc Thanh từ bên cạnh nhìn dung nhan trắng nõn của Cù Cẩm, nàng không buồn cũng chẳng vui, đâu còn như trước kia khi xem thoại bản, khóe môi thường hay cong lên mỉm cười, nàng nhịn không được mà nói: "Nương nương, hay là để Trúc Thanh cùng người ra vườn dạo chơi một chút."

Cù Cẩm ngẩng đầu, đang định lên tiếng thì bỗng nhiên cảm thấy bụng động một cái, cảm giác này thật kỳ diệu khiến nàng ngây người.

Trúc Thanh lo lắng hỏi: "Nương nương, người làm sao vậy, có chỗ nào không thoải mái sao?"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com