Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 27



Mười ngày sau, bầu trời kinh thành u ám, mưa to gió lớn kéo dài suốt ba ngày ba đêm. Ban ngày, mây đen giăng kín bầu trời, nặng trĩu, khiến người ta không dám ngẩng đầu. Ban đêm, tiếng mưa rơi lộp độp trên mái hiên, nhìn ra ngoài cửa sổ, chỉ thấy một màu đen kịt, không nhìn thấy gì khác. Nước sông dâng cao, khí trời trở nên lạnh lẽo.

Bên trong phủ Thái tử, Nhất Thác đứng lặng sau lưng Tiêu Trình. Hắn nhìn bóng lưng chủ tử, luôn cảm thấy cô độc, giống như một ngọn núi cao sừng sững giữa đất trời, xa xôi không thể với tới.

Tiêu Trình vẽ xong nét bút cuối cùng, đặt bút lông xuống, trên giấy là hình vẽ một nữ tử. Từ dung mạo, thần thái, đến cả sợi tóc mai bên má cũng được hắn tỉ mỉ, cẩn thận phác họa, sống động như thật.

“Cù tử, người thật sự muốn đợi đến lúc cuối cùng mới ra tay sao?” Nhất Thác bước lên một bước, hỏi.

Tiêu Trình đi đến bên cửa sổ, nghe tiếng mưa rơi ngoài hiên. Hắn khẽ “ừ” một tiếng. Hắn muốn để bọn họ tự mình nhìn thấy, người mà bọn họ hết mực yêu thương, vì ngôi vị hoàng đế mà có thể nhẫn tâm ra tay sát hại phụ hoàng, có thể bất chấp luân thường đạo lý.

Nhất Thác nhìn bức họa trên bàn, chỉ thấy nữ tử trong tranh như bước ra từ trong tranh, sống động như thật. Hắn nói: “Cù tử, nếu hoàng thượng thật sự c.h.ế.t trong tay Nhị hoàng tử, người sẽ không hối hận sao?”

Tiêu Trình cười lạnh một tiếng: "Nhất Thác, ngươi theo ta bao nhiêu năm, phụ hoàng có bao giờ quan tâm ta một lần nào chưa? Hắn khiến ta cảm thấy, ta sinh ra trên cõi đời này chính là dư thừa, ngươi hiểu không? Bất kể là lúc ốm đau hay cố gắng cầu tiến, ta chưa từng lọt vào mắt hắn. Ngay cả ngôi vị Thái tử này, e là cũng chỉ vì mẫu hậu là Hoàng hậu."

"Nhưng mà, chủ tử..." Nhất Thác còn muốn nói gì đó.

Tiêu Trình ngắt lời: "Nhất Thác, mấy ngày ta bệnh, phụ hoàng và hoàng tổ mẫu có đến thăm ta lần nào không?"



Nhất Thác muốn nói lại thôi, Tiêu Trình phất tay áo ý bảo hắn lui xuống. Lúc này, tâm tư hắn còn lạnh hơn cả tuyết rơi, kiếp trước nào có những chuyện này, phụ hoàng thọ chung chính tẩm (*), sớm phong vương cho Tiêu Vĩ và ban đất phong, còn hắn đường đường chính chính kế thừa ngôi vị.

(*) Thọ chung chính tẩm: sống thọ và ch//ết tại nhà

Nhưng kiếp này, hắn muốn cho bọn họ thấy, người bọn họ ra sức bảo vệ sẽ cắn ngược lại bọn họ ra sao.

Không lâu sau, ngoài cửa vang lên tiếng bước chân, sau đó là tiếng gõ cửa, Tiêu Trình nói một tiếng “Vào đi”, Nhất Thác bưng một cái hộp đi vào.

Nhất Thác đặt hộp lên bàn, nói với Tiêu Trình: "Cù tử, đây là vật Cù cô nương sai người đưa tới."

Tiêu Trình ngạc nhiên nhìn về phía Nhất Thác, Nhất Thác nói tiếp: "Người đưa tới là một tiểu tư, hắn gõ cửa suốt một chén trà, người bên trong mới chịu mở cửa. Tiểu tư đó nói, đây là vật tiểu thư nhà hắn sai người đưa tới, nói là vật đã sớm hứa tặng Thái tử."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Tiêu Trình bước tới, mở hộp ra, bên trong là một chiếc áo choàng trắng muốt. Hắn đưa tay nhẹ nhàng lướt qua, sau đó cầm chiếc áo choàng lên. Chất vải gấm thượng hạng mềm mại nhẹ rơi xuống, trong mắt hắn xẹt qua tia sáng ấm áp.

Hắn v.uốt ve từng đường nét trên chiếc áo, cuối cùng dừng lại ở cành mai thêu trên vạt áo.

Tiêu Trình nhịn không được bật cười, chợt nhìn thấy một vết m.á.u nhỏ, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy rõ. Hắn vô thức siết chặt chỗ dính vết máu, có phải nàng vì lo lắng cho hắn nên mới bị kim đ.â.m vào tay?

Trong lòng dâng lên cảm giác ấm áp lạ thường, nàng như ánh mặt trời ấm áp giữa ngày đông giá rét, dịu dàng khiến người ta muốn đến gần hơn, gần hơn nữa.

Nhìn chiếc áo choàng trong tay, bỗng nhiên hắn rất nhớ nàng, nhớ đến mức không thể kìm nén. Hắn im lặng một lát rồi ngẩng lên, nói: "Nhất Thác, truyền lệnh xuống, chỉ cần bên kia có động tĩnh, lập tức hành động."

Nhất Thác kinh ngạc nhìn Tiêu Trình, rồi lại nhìn chiếc áo choàng trong tay hắn, bỗng nhiên hiểu ra, vội vàng đáp: "Vâng, chủ tử."

—===---

Hoàng cung, Dưỡng Tâm điện, Hoàng đế nằm trên long sàng, lão thái giám bên cạnh một tay bưng bát thuốc, một tay cầm thìa, chậm rãi đút từng thìa thuốc cho Hoàng đế. Hoàng đế uống được vài thìa thì bỗng nhiên ho dữ dội, lão thái giám vội vàng bưng ống nhổ tới, nhưng Hoàng đế lại phun ra một ngụm m.á.u tươi. Lão thái giám sợ hãi kêu lên: "Mau truyền thái y!"

Vừa dứt lời, cửa lớn Dưỡng Tâm điện bị một cước đá văng, Tiêu Vĩ tay cầm trường kiếm, từng bước tiến vào trong điện, theo sau hắn là vài tên tâm phúc, tất cả đều xông vào tẩm điện của Hoàng đế.

Hai mắt lão thái giám trợn to như chuông đồng, bát thuốc trong tay rơi xuống đất vỡ tan tành, phát ra tiếng vang lanh lảnh: "Người đâu... cứu giá..."

Chữ “giá” còn chưa kịp thốt ra khỏi miệng, Tiêu Vĩ đã vung kiếm c.h.é.m bay đầu lão thái giám. Đôi mắt lão vẫn trợn trừng như chuông đồng, nhìn chằm chằm lên nóc nhà.

Khóe miệng Hoàng đế không ngừng chảy máu, nhìn chằm chằm kẻ vừa xông vào, trong mắt tràn ngập đau xót, nhưng rồi lại cười châm chọc: "Ngươi nóng lòng muốn đoạt mạng ta đến vậy sao?"

Tiêu Vĩ siết chặt chuôi kiếm, trong mắt lóe lên tia hung ác nham hiểm: "Phụ hoàng, không phải nhi thần nóng lòng, mà là nếu nhi thần không ra tay trước, e là ngôi vị hoàng đế này sẽ rơi vào tay kẻ khác."

Hoàng đế nói: "Ngươi phái người ám sát hoàng huynh, bây giờ lại muốn g.i.ế.c phụ hoàng, chẳng lẽ ngươi không sợ mang tiếng xấu muôn đời, bị người đời nguyền rủa hay sao?"

Tiêu Vĩ cười ha hả: "Ta không cần hư danh, ta chỉ cần thứ ta muốn là đủ rồi."

Hắn chĩa mũi kiếm về phía Hoàng đế, trong mắt tràn ngập vẻ độc ác: "Phụ hoàng, dù sao người cũng sắp chết, c.h.ế.t sớm hay muộn cũng có khác gì nhau, để nhi thần tiễn người một đoạn."


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com