Sống Lại Một Đời Thay Đổi Vận Mệnh

Chương 20



Cù Cẩm gật đầu, sau đó kéo tay hắn đi thẳng đến một quầy hàng bán mặt nạ đủ loại. Nàng cầm lấy một chiếc mặt nạ hình con bướm đính ngọc trai đeo lên, che khuất đi một nửa gương mặt xinh đẹp, nàng cười dịu dàng nhìn Tiêu Trình: "Đẹp không?"

Tiêu Trình nhìn đôi mắt nàng sau lớp mặt nạ, ánh mắt long lanh, hắn chỉ cảm thấy trong lòng mềm nhũn, nhưng ngoài miệng vẫn nói: "Cũng tạm được."

"Vậy huynh có muốn mua một cái không?" Nói xong, Cù Cẩm liền cầm lấy một cái mặt nạ khác áp lên mặt hắn, nhỏ giọng nói: "Ừm, đẹp trai."

Tiêu Trình mỉm cười, hai người đeo mặt nạ xong, lại tiếp tục đi dạo. Phố Trường An mỗi khi đến Tết Trung Thu đều rất náo nhiệt, đêm nay mọi người sẽ thức trắng đêm, vui chơi thỏa thích.

Đi dạo một hồi, hai người đến một nơi treo đầy đèn lồng, những chiếc đèn lồng này được làm rất đẹp và độc đáo. Lúc này, xung quanh có rất đông người vây xem, hai người cũng tò mò tiến lại gần. Thì ra ở đây đang có người tổ chức giải đố đèn, ai đoán trúng câu đố trên đèn thì sẽ được tặng đèn.

Cù Cẩm rất thích thú, nàng nhìn trúng chiếc đèn lồng màu đỏ lớn nhất và đẹp nhất, liền cầm lấy tờ giấy ghi câu đố treo trên đó, đọc thầm.

Nàng cau mày suy nghĩ hồi lâu nhưng vẫn không tài nào đoán ra được đáp án. Nàng nhìn sang Tiêu Trình với ánh mắt cầu cứu.

Tiêu Trình mỉm cười, hỏi: "Đoán trúng có thưởng gì không?"



Cù Cẩm im lặng, bĩu môi, nhất thời không biết nên nói gì. Tiêu Trình khẽ cười, ghé sát tai nàng, nói nhỏ một chữ, Cù Cẩm lập tức sáng tỏ.

Sau đó, nàng nói đáp án cho ông lão bán đèn, rồi vui vẻ cầm lấy chiếc đèn, chen ra khỏi đám đông.

Một cậu bé cứ lẽo đẽo theo sau. Cù Cẩm quay đầu lại tìm Tiêu Trình thì nhìn thấy cậu bé đang nhìn chằm chằm vào chiếc đèn lồng trong tay nàng, cậu bé trông khoảng mười tuổi, mặc bộ quần áo vải thô đã cũ, nàng do dự hỏi: "Tiểu đệ đệ, ngươi cũng thích chiếc đèn này sao?"

Cậu bé dời mắt từ chiếc đèn lồng sang nhìn Cù Cẩm, chỉ thấy chiếc mặt nạ trên mặt vị tỷ tỷ này thật đẹp, cậu bé ngại ngùng cúi đầu, gật gật.

Cù Cẩm cười nói: "Vậy tỷ tặng cho ngươi, được không?"

Cậu bé ngạc nhiên trợn to mắt, giọng nói non nớt lí nhí: "Nhưng tỷ tỷ cũng rất thích nó mà."

"Tỷ tỷ sẽ có cái khác đẹp hơn, nếu ngươi thích cái này, tỷ sẽ cho ngươi."

Cậu bé nghe vậy, mắt sáng lên, nhưng ngay sau đó lại tối sầm, cậu bé cúi đầu nói: "Nhưng mà, nhưng mà ta không có tiền để mua."

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Cù Cẩm dịu dàng nói: "Chiếc đèn này tỷ cũng không phải bỏ tiền ra mua, nên tỷ sẽ không lấy tiền của ngươi đâu." Nói xong nàng đưa chiếc đèn cho cậu bé.

Cậu bé vẫn không dám tin, hai tay rụt rè không dám nhận lấy. Lúc này, Tiêu Trình cũng đã đi tới, hai tay cậu bé càng rụt lại.

Cù Cẩm hỏi: "Tiểu đệ đệ muốn cầm đèn lồng đi cầu phúc bên sông sao?"

Cậu bé gật đầu, trong mắt thoáng qua một tia buồn bã: "Ta hi vọng mẫu thân ở trên trời vui vẻ, tuy ta chưa từng gặp mẫu thân, nhưng ta thường xuyên mơ thấy người, trong mơ, người luôn dặn dò ta đừng đau buồn, phải sống thật vui vẻ."

Cù Cẩm nghe vậy, trong lòng thắt lại, nàng vô thức nhìn Tiêu Trình, nhưng chỉ thấy vẻ mặt hắn vẫn điềm nhiên như trước. Nàng đặt chiếc đèn lồng vào tay cậu bé, dịu dàng nói với cậu vài câu, cậu bé vui vẻ cầm đèn chạy đi.

Cù Cẩm lúc này mới quay sang Tiêu Trình, nói: "Huynh có thể cùng ta đi mua thêm một chiếc đèn nữa không?"



Tiêu Trình ừ một tiếng, hai người lại hòa vào dòng người.

.

Gió đêm mát rượi thổi qua, thổi rối tóc mai. Cù Cẩm tay cầm hai chiếc đèn lồng lớn, nhìn bóng lưng có vẻ cô độc phía trước, lẩm bẩm: "Thì ra, huynh vẫn để ý đến những lời đó."

Nàng bước nhanh hai bước, đuổi kịp hắn: "Huynh cầm giúp ta một chiếc được không? Ta cầm hai chiếc hơi nặng."

Tiêu Trình quay đầu lại, thản nhiên nói: "Vậy sao lúc nãy nàng mua hai chiếc?"

Cù Cẩm đưa chiếc đèn còn lại cho hắn, nhỏ giọng nói: "Chiếc này là mua cho huynh."

Tiêu Trình im lặng nhìn chiếc đèn trong tay, bất giác nhớ đến cậu bé lúc nãy, nhớ đến vẻ mặt vui sướng của cậu bé khi nhận được đèn. Hắn bỗng nhiên cảm thấy thật nực cười, bởi vì hắn cũng đã từng ngây thơ như vậy, cũng từng cầm một chiếc đèn nhỏ, hi vọng mẫu hậu trên trời có thể nhìn thấy. Nhưng tất cả đều vô dụng, người c.h.ế.t rồi là hết, tất cả chỉ là tự mình lừa dối mình mà thôi.

Cù Cẩm nhìn đôi mắt u ám của hắn, trong lòng dâng lên một tia bất đắc dĩ. Trong lòng hắn như có một bức tường thành kiên cố ngăn cách, không cho phép bất kỳ ai tới gần. Cù Cẩm thầm thở dài, cẩn thận đưa tay muốn cầm lấy chiếc đèn trong tay hắn.

Tiêu Trình nắm chặt chiếc đèn, nhìn Cù Cẩm, ánh mắt đã trở nên bình thản: "Để ta cầm." Nói xong, hắn liền nắm lấy tay kia của nàng, cùng nhau đi về phía thượng nguồn con sông.

Cù Cẩm nhìn hai bóng hình in trên mặt đất, tay trong tay, mỗi bên một chiếc đèn lồng, giống như một đôi tình nhân đang yêu nhau. Giây phút này, Cù Cẩm chợt nghĩ, cứ như vậy cũng rất tốt.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com