Cố Thừa Duệ kinh ngạc ngẩng đầu lên, liên đối diện với ánh mắt của Cố Minh Viễn.
Như một cái giếng cổ, tĩnh lặng, sâu thẳm, lạnh lẽo…
“Ngươi không được phép hối hận.”
“Vương gia, ngài cứ thế để mặc cho thế tử làm theo ý mình sao?”
Lý Tín dò hỏi.
Trong lòng Lý Tín không tán thành quyết định lân này của Cố Thừa Duệ.
Trải qua khoảng thời gian ở chung ngắn ngủi, ấn tượng của Lý Tín vê Diệp Vãn Tình đã sớm thay đổi hoàn toàn.
Hắn cảm thấy không có tiểu thư nhà nào có thể xuất sắc hơn Diệp Vãn Tình được.
Thế mà thế tử lại tự mình hủy hôn ước, đòi cưới Diệp tam tiểu thư – một nha hoàn làm chính thê? Thật quá mức hồ đô! Thế có khác nào bỏ trân châu mà chọn mắt cái Lý Tín quả thực không thể hiểu nổi, vị thế tử này trước giờ luôn biểu hiện rất khá, sao lần này lại phạm phải sai lâm hoang đường rồi có thể đưa ra quyết định vớ vẩn như vậy được? Cổ Minh Viễn rũ mắt nhìn tách trà trong tay, lạnh nhạt đáp: “Đây là do chính nó lựa chọn.”
Thế nên, nó sẽ không được phép hối hận.
Trưa hôm ấy lão phu nhân được đám người hâu mặt mũi bầm dập đỡ về phòng, tức đến mức nằm liệt trên giường, vừa đắp khăn lạnh vừa rên rỉ đay nghiến Diệp Vãn Tình.
Đến chiều, tin tức Diệp Vãn Tình được hoàng hậu nhận làm nghĩa muội truyền ra, mọi người kinh ngạc vô cùng.
Động thái này của hoàng hậu có ý che chở rõ ràng, người khác thi nhau phái người âm thầm dò hỏi, bên Diệp phủ cũng không yên ổn.
Nhưng Diệp Vãn Tình đóng cửa trong Hải Đường viện không ra, ai đến cũng không tiếp.
Mà bọn họ có muốn vào trong cũng không được.
Lão phu nhân nghe tin, tức đến mức bật dậy khỏi giường, tiếng mắng nhiếc và âm thanh đồ sứ vỡ vụn vang lên một lúc lâu mới dừng.
Nhưng bà ta cũng “Vâng.”
Hải Đường hành lễ rồi lui ra.
Diệp Vãn Tình đặt chỗ thảo dược phơi khô qua một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ, nàng khẽ bật cười.