Sau đó Bùi Băng Lan bắt đầu trút bầu tâm sự những nỗi khổ của mình, giống hệt như những lời ta vừa nói, chẳng khác gì cả.
“…Nữ nhi không thể ở một nơi lạnh lẽo như phủ thừa tướng được nữa, ơn dưỡng dục cao hơn cả trời, con muốn thường xuyên nhập cung để bầu bạn cùng cha nương, làm tròn đạo hiếu.”
Kiếp trước, mối quan hệ của ta cùng cha nương không tốt, Bùi Băng Lan cũng không có cơ hội đập phá sạp hàng, thế nên sau khi nàng ta vào cung khóc lóc một trận thì cha nương không nhịn được mà ban cho nàng ta vị trí công chúa, cho phép nàng thỉnh thoảng nhập cung bầu bạn.
Lúc ta nghe tin đuổi tới thì “một nhà ba người” bọn họ đang vui vẻ hòa thuận ăn cơm, còn ta đứng đó giống như người ngoài, thế là ta lại gây ầm ĩ một trận.
Nhưng đời này…
Cha ta ho một tiếng, nương ta nhàn nhạt nói:
“Lan Nhi phải chịu tủi thân rồi, nhưng tục ngữ có câu ‘Con không chê cha mẹ khó, chó không chê chủ nghèo’, phủ thừa tướng dù có tệ thì cũng là nhà con, có Chi Hoan ở đây tận hiếu là đủ rồi, con vẫn nên trở về dành nhiều thời gian ở bên thừa tướng đi.”
Vẻ mặt Bùi Băng Lan hết sức kinh ngạc, tại sao lại khác với tưởng tượng của nàng ta?
Sau đó nương ta không giữ nàng ta lại nữa mà trực tiếp bảo nàng rời cung.
Cha ta đứng dậy lật bức bình phong ra nhìn: “Đừng lãng phí thời gian nữa,tối nay Hoan Hoan muốn ăn gì, để ngự thiện phòng làm cho con!”