“Tiền viện phí ở bệnh viện trung tâm mỗi ngày khoảng một nghìn rưỡi, một tuần là gần mười vạn. Chu Tịch đã sẵn lòng giúp cậu khoản này, chi bằng dùng số vốn cờ b.ạ.c ban đầu này, thử lại một lần nữa.”
“Dù sao cũng là đường cùng, nếu là tôi, tôi sẽ dứt khoát phá tan mọi thứ, đánh cược một phen. Nếu thắng, thì đó là đường sống.”
“Con người mà, xui xẻo tới tận cùng, trời cao cũng sẽ ưu ái thôi."
Nói xong, tôi cúi người, vỗ nhẹ vai Lý Tứ, ghé sát tai anh ta khẽ nói:
“Tôi tin cậu.”
18
Từ nhà vệ sinh đi ra, tôi liếc nhìn chiếc đồng hồ cạnh kệ rượu, đã đến giờ ăn trưa.
Tôi định ra hiệu từ xa để báo với Chu Tịch rằng mình phải đi, dù sao mấy người kia ngồi túm tụm bẩn thỉu thế, chỉ đến gần cũng khiến tôi thấy u ám.
Nhưng quay lại, tôi đã thấy Chu Tịch đứng tựa lưng vào bức tường không xa cửa ra vào, ngược sáng, nửa khuôn mặt chìm trong bóng tối, mờ mịt khó đoán.
Hắn thấy tôi, khẽ nhếch môi, giơ tay về phía tôi:
“Để tôi đưa cậu đi ăn trưa nhé.”
Tôi đi theo hắn ra cửa, tới bên chiếc xe mô tô Harley đen bóng. Hắn đội một chiếc mũ bảo hiểm màu hồng mới toanh lên đầu tôi, ra hiệu tôi ngồi lên xe.
Tôi ngập ngừng, vẻ mặt phức tạp, đứng yên không nhúc nhích.
Chu Tịch nhướn mày nhìn tôi: “Sợ à?”
Tôi nhắc nhở: “Chúng ta chưa đủ tuổi vị thành niên.”
Hắn càng tỏ vẻ ngang ngạnh: “Yên tâm, cho dù bị cảnh sát giao thông bắt, cũng không ai dám làm gì tôi đâu.”
Cứ như thể đó là điều đương nhiên, không cần bàn cãi.
Cái dáng vẻ cay nghiệt và lạnh lùng của kẻ có quyền thế này, giống hệt hắn ở kiếp trước khi đối diện cảnh sát mà nói: “Tôi không biết hắn mang theo dao.”
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Về cái c.h.ế.t của anh trai tôi, hắn thậm chí không nhíu mày một cái, như thể đó chỉ là chuyện không đáng bận tâm.