Số Phận: Thời Đại Nguyên Thủy

Chương 172: Chương 172: Một Ngày Của Bta



(Mẫu chuyện đời thường, không tác động quá lớn đến cốt truyện, có thể bỏ qua)

Trong một căn nhà nọ.

“Bta, dậy đi học nè con.”

“Dạ.”

Bta mơ màng đứng dậy khỏi cái giường, cậu ngáp một cái dài rồi ể oải đi xuống nhà tắm, thời tiết mới bước qua mùa đông nên nước vẫn còn hơi lạnh.

Cậu phải chờ cho mẹ mình nấu một nồi nước nóng rồi mới dám tắm, không mất quá lâu, nước nóng được mẹ mang vào cho cậu, Bta vội hòa tan nước nóng và nước lạnh lại để tạo nước ấm vừa đủ để tắm.

Dòng nước ấm nhanh chóng được chảy lên thân hình nhỏ nhắn của cậu, càng dội cậu càng thư thái, lúc này cậu đã tỉnh ngủ hoàn toàn vì múc nhầm sang chậu nước lạnh.

Bta nhanh chóng chạy ra khỏi nhà tắm, cậu khoác lên mình một bộ đồ vải lanh, tuy vẫn còn thô ráp do công nghệ chưa đủ để tạo ra thứ vải đúng chất nhất nhưng đó vẫn là thứ cao cấp của bộ lạc.



Vậy Bta làm sao có? Vì cậu là một trong những đứa trẻ được sinh ra ở bộ lạc, cậu là kết quả của một thành viên đi săn và một phụ nữ làm trồng trọt trong nhóm gia nhập bộ lạc đầu tiên.

Bta nhanh chóng được hạ sinh sau một năm khó khăn của mẹ cậu và cậu vô cùng may mắn được sinh ra mà không có sự khó khăn thường gặp của một phụ nữ thời đại này.

Mẹ cậu sinh ra khá dễ dàng làm cho chính cha mẹ, tộc trưởng cũng phải bất ngờ, vì lúc cậu sinh ra bộ lạc vẫn còn khó khăn đủ điều, nếu là người khác thì có lẽ cậu đã chết non hoặc mẹ cậu vì mất máu mà chết.

Ấy vậy cả hai vẫn sống sót thần kỳ, vì vậy mà cái tên cậu được chính tộc trưởng đặt cho, về sau có một số đứa nhóc khác được sinh ra nhưng cũng chưa có ai may mắn như cậu.

Cha cậu là Hai, một tiểu đội trưởng đội 4, nhóm đi săn thuộc quản lý của Mit, tuy cha cậu tham gia bộ lạc từ sớm nhưng tiềm năng khá hạn chế do lúc đó cha cậu đã qua tuổi 30.

Nhưng cha cậu vẫn là một những tiểu đội trưởng có tiếng nói trong bộ lạc, dù cho chức nhỏ nhưng phúc lợi mà gia đình cậu nhận được mỗi ngày vô cùng nhiều, 10 trứng gà, vịt, 5kg rau tùy chọn, 10kg thịt tùy chọn, gia vị không giới hạn.

Không phải vì cậu đặc biệt ưu ái mà do mẹ cậu là Lyn một thành viên nhóm nghiên cứu thực vật, tuy cậu không rõ công việc của mẹ chính xác là gì, nhưng nhìn những người khác nhìn mẹ cậu với ánh mắt kính nể là cậu vô cùng tự hào rồi.



Bta ngồi vào bàn ăn, mẹ cậu đã bày ra những món ăn sáng rồi, sáng nay cậu được ăn trứng luộc chấm nước tương, salad rau, cháo bí đỏ và tráng miệng là 2 quả chuối chín.

Sau 15 phút, cậu ăn xong liền nhanh chóng mang mấy quyển vở rồi chạy tới trường học, vì cậu mãi ăn nên sắp trễ giờ học rồi, hôm nay còn là ngày học đầu tiên của năm nữa.

Chạy hộc cả hơi, Bta mới đến kịp trường học, do từ nhà cậu nằm ở phía đông, nơi đang được khai hoang cho các tộc nhân, nhà cậu được di dời sang đây nên khoảng cách xa hơn nhà cũ.

Tới lớp học, Bta đã thấy các bạn học đã ngồi ngay ngắn chờ thầy giáo vào dạy, thấy Bta đi vào với mồ hôi trên trán, kèm theo tiếng hít thở gấp gáp.

Ron liền trêu chọc:

“Lại đi trễ nha Bta.”

Bta đỏ mặt, hôm qua cậu có buộc miệng nói mình nay sẽ đi sớm hơn Ron giờ thì hay rồi, Lme nhìn sự bối rối của Bta liền giải vây:

“Được rồi cậu ta trêu chọc thôi, vào chỗ ngồi đi thầy sắp tới rồi đấy.”

Bta thở dài rồi vào chỗ ngồi của mình, đúng lúc tiếng trống trường vang lên, thầy giáo của lớp hôm nay không còn là Ain mà một người khác.

Việc này được áp dụng bắt đầu từ năm nay, trong năm rồi, Ain đã tổ chức nhiều cuộc tuyển chọn mới được 3 người khá phù hợp. Ba người này vốn là những tộc nhân được thanh tẩy cơ thể 2 lần, nên khá dễ hiểu vì sao mà họ lại đủ điều kiện làm thầy giáo.

Người đầu tiên nhận lớp hôm nay không ai khác là Eny, cô nàng bước vào lớp với bộ đồ vải màu trắng ngà.

Eny bước lên bục giảng rồi nhìn xuống cả lớp rồi cất giọng:

“Chào cả lớp, cô là Eny, cô được tộc trưởng giao phụ trách môn toán và văn học của lớp mình, mong cả lớp giúp đỡ.”

“Bốp, bốp, bốp.”

Cả lớp vỗ tay như được mùa, không đứa nhỏ nào nhận ra sự nguy hiểm của Eny, để rồi trong buổi học đó cả đám con nít đổ mồ hôi hột.

Tưởng chừng như ngày đầu năm thì cô và trò chỉ nói chuyện để hiểu nhau hơn, cùng lắm là trao đổi tình hình học tập. Không, Eny liền bắt đầu tra bài cũ.

Sau đó thì kiểm tra chữ viết, đọc hiểu,...Cả đám con nít như lâm vào trạng thái im lặng, bọn nhỏ cứ bị Eny nói cái gì làm theo cái đó, khiến cô nàng bó tay.

Cũng may thời gian địa ngục cũng kết thúc, Eny chào cả lớp rồi nhanh chóng quay về nhóm nhà kho nghỉ ngơi, còn đám con nít thì như ong vỡ tổ.

Đứa thì đi ra sân vận động để đá bóng hoặc về nhà, đứa thì đi ra sân tập chuẩn bị trở thành chiến sĩ cho bộ lạc trong tương lai, đứa thì đi chơi đâu đó trong bộ lạc.

Còn Bta thì mệt mỏi đi về nhà, mở cánh cửa khá nặng so với cậu bé mới vừa bốn tuổi, Bta đi vào giường của mình nằm ngủ trưa.

Sau một giờ, Bta tỉnh dậy, cậu đi vào nhà tắm để rửa mặt cho tỉnh táo rồi đi lại bàn ăn, giở cái chụp lồng tre để tránh ruồi và côn trùng nhỏ.

Bữa trưa mà mẹ cậu chuẩn bị cơm trắng, cá kho, gà nướng muối ớt và canh chua, thêm ít trái cây nằm trong tủ lạnh đất, không như các nhà khác. Nhà của Bta tủ lạnh đất có thêm ít đá lạnh lấy từ hầm lạnh, mỗi tháng nhà Bta chỉ có ba viên đá do mẹ cậu có chức vụ kia.

Vì vậy mà thực phẩm trong tủ lạnh đất luôn ở trạng thái tươi nhất, còn mát hay không thì cậu không biết, ăn ngon là được.

Sau khi ăn trưa xong, Bta dọn dẹp một chút rồi khóa cửa đi ra ngoài, hôm nay cậu có hẹn với mấy đứa nhóc khác trong bộ lạc. Cả đám muốn bắt dế.

Dế ở bộ lạc Lạc Việt có tập tính sinh sản trong mùa xuân, chúng khá to khi con trưởng thành có thể đạt mức 5cm-10cm, màu sắc của chúng thường gặp chủ yếu là màu nâu đen.

Lượng protein chúng mang lại là cực kỳ cao, vì thế mà được đám nhỏ yêu thích, đặc biệt là trò giải trí được Ain dạy - chọi dế.

Có hai loại mà các tộc nhân bộ lạc thường thấy là dế ăn và dế chiến binh, dế ăn rất dễ tìm kiếm, do chúng có tiếng kêu đặc biệt và hang cũng nhỏ.

Còn dế chiến binh thì hiếm hơn một chút, chúng có cánh và chân có cạnh nhọn gây vết thương nhỏ, đặc biệt là tính háu chiến của chúng càng làm lý do mà chúng được săn đón.

Đám trẻ Bta hôm nay muốn tìm một con dế chiến để tìm ra kẻ mạnh nhất, Bta cùng đám trẻ đi vào khu rừng ở phía bắc bộ lạc, nơi đây từng là chỗ làm chuồng chim cũ.

Hiện chuồng chim đã di dời sang phía tây gần hồ nước lớn, Bta nhìn khu rừng quen thuộc mà háo hức, bên hông cậu là một cái ống tre có nắp đậy.

Đám nhỏ xung quanh Bta cũng có một cái ống như vậy, đứa lớn nhất đám còn mang theo một cái kẹp để bắt dế chiến binh, còn bắt dế ăn thì chỉ cần đào hang chúng lên là được.

Cả đám liền nhanh chóng lao vào công việc tìm kiếm, mỗi khi thấy một cái hang liền có đứa liền lấy mấy cái muỗng sắt đem đào lên.

Đám nhỏ bắt cả hai tiếng mà chỉ có 6 con dế chiến binh, Bta may mắn tìm được một con, cả đám đã thống nhất ai tìm được hang dế thì tùy theo loại dế mà chia.

Dế ăn thì bỏ vào cái ống to đựng chung, còn dế chiến binh thì thuộc về người tìm ra cái hang, nhóc to nhất đám cũng tìm được 2 con dế nhưng nó nhường lại cho một thằng nhóc thò lò mũi xanh khác.

Còn lý do vì thằng nhóc đó cứ dí cái mũi chảy nước của nó vào thằng nhóc to, nên muốn đuổi nó đành nhường một con dế cho vui lòng nhóc mũi xanh mà bỏ đi.

Cuộc thi được nhanh chóng diễn ra, mấy đứa nhóc có dế chiến binh đã bỏ vào ống tre liền lắc mạnh lên, sau đó nhanh chóng mở nắp ra, thả con dế vào một ụm đất nhỏ.

Hai con dế dị choáng rồi lại nhìn đối thủ trước mặt mà lao đầu vào nhau không suy nghĩ, còn đám trẻ thì hò hét cổ vũ hai con dế, cuộc chiến cũng không quá lâu đã có kết quả.

Có người khóc, có người cười, kẻ thắng thì vội móm vài cái lá, nước cho con dế chiến của mình trước khi cho trận chiến tiếp theo, kẻ thua thì bỏ con dế vào ống tre mang về ăn sau.

Cuộc chiến cũng tới tới trận cuối cùng, bất ngờ là hai con dế chiến binh lại thuộc về nhóc thò lò mũi xanh và nhóc to con nhất, con dế của Bta thì xui xẻo bị một con dế của thằng nhóc khác trong nhóm hạ đo ván trong giây lát.

Và chiến thắng cuối cùng với niềm vui của đám trẻ khi con dế bị đánh giá thấp là con dế của nhóc thò lò mũi xanh, còn con dế to của thằng nhóc to con cứ như bị bỏ bùa mà đứng chịu trận dù chủ chân con dế hò hét khan cả họng.

Đám nhóc vui mừng một chút nữa rồi bắt đầu chia chác số dế cơm, số con mà cả đám bắt được gần trăm con mà có chục đứa nhóc, vì vậy mà mỗi đứa có chừng mười con mang về ăn.

Bta đi về nhà, trời lúc này cũng đã gần tối, cha mẹ cậu thì đi làm tới gần giờ này mới về, vì vậy mà cậu có nhiều thời gian rảnh mà đi chơi khắp bộ lạc.

Khi về tới nhà, Bta đã thấy mẹ đang chuẩn bị bữa tối cho cả nhà, cậu mang số dế lại đưa cho mẹ rồi nói:

“Mẹ làm dế a.”

Mẹ cậu chỉ nhìn Bta rồi cười, mẹ nhanh chóng cắt đuôi dế, làm sạch ruột rồi bỏ sang một bên, mẹ Bta bắt cái chảo rang ít đậu phộng cho chín.

Rồi nhét đậu vào chỗ ruột con dế, sau khi làm xong thì mang chúng đem chiên lên, mùi thơm tỏa ra làm cậu càng thích thú dù đã ăn bao lần, bụng càng réo cậu càng mong mẹ làm nhanh hơn.

Mãi tới khi cha cậu về, thấy con trai háo hức đang nhìn vợ chiên dế, bản tính trẻ con của ông trổi dậy, đi nhẹ ra sau lưng con trai rồi hù nó, để rồi con trai khóc ré lên làm ông bối rối.

Còn vợ ông thì đi lại đấm mấy cái vào ngực một cách nhẹ nhàng rồi cúi xuống chỗ con mà dỗ dành, mãi tới khi chén dế ăn được chiên xong, Bta mới chịu nín.

Hậu quả của cha Bta còn thảm khốc hơn là không được thưởng thức món dế chiên, làm cho ông phải cười khổ, ba người nhanh chóng dọn món ăn tối ra thưởng thức không khí gia đình.



“Một ngày thường của tôi là như thế đó.

Người viết: Bta.”

tấu chương xong.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com