Chờ đám người tiêu hóa xong toàn bộ thông tin, Ain tiếp tục lên tiếng:
“Lần này, hệ thống sức mạnh mới sẽ là yếu tố quyết định những ai được rời khỏi bộ lạc để thực hiện nhiệm vụ. Vì vậy sẽ có rất nhiều việc phải chuẩn bị sắp tới, mọi người hãy sẵn sàng tinh thần.”
Hắn ngừng một nhịp rồi nhìn về phía Duyên và Zua:
“Và…nhóm của Zua với Duyên sẽ được hợp nhất thành một đơn vị mới – Đội Phán Quyết. Nhiệm vụ của đội này là giám sát những người cả trong và ngoài bộ lạc. Họ sẽ có toàn quyền điều tra bất kỳ ai – kể cả tôi – nếu có nghi ngờ về tham nhũng, trộm cắp, hay phản bội bộ lạc.”
Giọng Ain bỗng trầm xuống, ánh mắt nghiêm nghị:
“Nếu có bằng chứng xác thực, thì sẽ giao cho Tòa Án xử lý. Nếu là tôi – thì mọi tộc nhân sẽ cùng phán quyết.”
Cả căn phòng lại chìm vào trầm tư. Với nhiều người, đây là lần đầu tiên họ cảm thấy hơi an tâm khi phải rời khỏi bộ lạc làm nhiệm vụ.
Pháp luật ở Lạc Việt mới chỉ tồn tại vài năm – chưa đủ lâu để ăn sâu vào tâm trí mọi người – nên sai lầm vẫn diễn ra như cơm bữa, đặc biệt là ngoài vùng kiểm soát.
…
Lòng tham – thứ tồn tại trong mọi con người. Ain biết điều đó, và hắn chưa bao giờ nghĩ có thể xóa bỏ được nó. Tất cả những gì hắn có thể làm là hạn chế, kiềm chế, để nó không nuốt chửng lấy cả bộ lạc.
Nhưng dù có kiểm soát, thì lòng tham vẫn diễn ra khắp nơi, như chuyện nhóm Dơi – có vài thành viên lợi dụng quyền hạn để chèn ép dân thường mà trục lợi. Duyên biết, Ain biết, và cả bộ lạc cũng biết…Nhưng hình phạt thì chỉ dừng ở mức cảnh cáo.
Ain hiểu rõ: ra tay quá mạnh sẽ khiến hắn trở thành kẻ nguy hiểm nhất. Hắn đã trải qua những chuyện này ở kiếp trước, nên càng rõ hơn ai hết cách mà quyền lực bị lợi dụng và phản tác dụng ra sao.
Không ai phản đối quá mạnh. Đơn giản vì ai cũng ngầm hiểu luật chơi: nếu ngươi cống hiến đủ tốt, thì được phép “ăn bớt” một chút. Nhưng nếu quá tham – ngươi sẽ bị trừng phạt.
Ain muốn các tộc nhân tự giác hiểu điều đó, nhưng với những con người còn mang nặng bản năng nguyên thủy, việc này cực kỳ khó khăn. Hắn đã phải tốn không biết bao công sức mới khiến họ hiểu khái niệm “luật pháp” là gì.
…
Câu nói vừa rồi của Ain khiến mọi người cảm thấy nhẹ nhõm hơn. Họ – những người đã được thanh tẩy cơ thể vài lần – nên đầu óc cũng thông thoáng, có thể phân biệt đúng sai rõ ràng hơn.
Bởi lẽ, nếu họ không đi cùng Ain, không được dẫn dắt như bây giờ – chắc chắn họ cũng sẽ lợi dụng chức vị của mình để gom tài nguyên về cho gia đình, cho con cái, vì đầu tư cho tương lai là bản năng muôn đời.
Ai mà chẳng muốn dành phần nhiều hơn cho mình? Ain hiểu điều đó sâu sắc – nếu hắn không được khí vận may mắn ban cho vị trí con trai tộc trưởng đời trước, thì làm gì có Ain như hôm nay?
Duyên lúc này nhìn Ain đầy trăn trở. Cô biết Ain đang thực hiện những điều họ từng bàn bạc – sự cân bằng giữa ánh sáng và bóng tối. Nhưng cô vẫn chưa rõ – nếu Đội Phán Quyết tham nhũng thì sao? Ai sẽ phán quyết họ?
Còn chưa kịp nghĩ xong thì Ain đã quay sang Ry:
“Ry, cậu còn nhớ việc tôi nhờ không?”
Ry nghe vậy thì gật đầu. Ain chỉ tay vào tấm bản đồ lớn, nói tiếp:
“Tốt. Những vật mà cậu mang theo là do thần hộ mệnh yêu cầu, nhằm bảo vệ tộc nhân chúng ta khi ở ngoài lãnh thổ. Tuy nhiên, vì không phải đất tổ nên sức bảo vệ sẽ giảm đi nhiều. Giai đoạn đầu, ta sẽ cần mọi người tự bảo vệ lẫn nhau.”
Nghe đến đó, ánh mắt mọi người đồng loạt nhìn sang Ry. Thằng nhóc đang cúi đầu – trong đầu nó vừa chợt hiểu tại sao lần trước nhóm người bị sốt sốt huyết lại bất ngờ hồi phục sau vài ngày.
Thì ra, khi đặt hai vật đó xuống vùng đất mới, Ry đã vô tình kích hoạt sự bảo hộ. Sau hai năm, khi quay lại, con cháu thần hộ mệnh đã kịp phát triển để bảo vệ họ khỏi tai họa.
Ry ngẩn người. Rồi cảm thấy mình như sinh vật lạ, bị hàng chục cặp mắt dán chặt vào người. Nó vội liếc sang Ain cầu cứu.
Ain nhìn thấy mà chỉ cười khổ, hướng cả phòng nói:
“Được rồi. Nếu không còn ai thắc mắc gì thêm, thì nghỉ ngơi đi. Sắp tới sẽ rất bận rộn.”
Nghe xong, cả đám nhìn nhau chốc lát rồi lắc đầu, lặng lẽ rời đi. Trong lòng họ ngổn ngang vô số cảm xúc cần được sắp xếp lại.
Sau khi truyền đạt những điều cần thiết, Ain mệt mỏi ngả lưng xuống ghế. Hắn cầm chén trà, uống một ngụm, rồi ngả đầu ra sau, ánh mắt chất chứa suy tư.
Mắt hắn dán vào trần nhà, nhưng đó là một ánh mắt vô hồn, bỗng trần nhà mà Ain đang thấy biến mất thay vào đó là một nửa ‘ngọn núi’ Rin nhìn Ain đang ngây người liền hỏi:
“Anh sao vậy? Có muốn em làm gì không?”
Ain chỉ lắc đầu – à không, thực ra hắn đang cố gắng dúi đầu mình vào “ngọn núi” kia thì đúng hơn.
Rin chỉ đỏ mặt, cô liền rời khỏi Ain đi vòng lên phía trước, ngồi vào lòng của Ain buồn bã nói:
“Sắp tới em cũng sẽ phải ra ngoài bộ lạc sao?”
Ain xoa nhẹ đầu cô, giọng hắn trầm xuống:
“Không, em vẫn ở đây, những người đi làm nhiệm vụ anh vẫn chưa quyết định, với lại có thể anh chuẩn bị thêm một chút thời gian nữa mới thực hiện nó.”
Rin nghe xong, không nói gì cô ôm chặt Ain, hắn không nói gì, ánh mắt hắn vẫn nhìn xa xăm, tay hắn nhẹ nhàng xoa tấm lưng mềm mại của Rin.
Một lúc sau, sự dịu dàng từ bàn tay Ain khiến Rin dần thiếp đi. Ain sau khi xác nhận Rin đã ngủ bằng tiếng thở đều, hắn nhẹ nhàng ôm cô nàng vào trong phòng ngủ.
Trên đường ôm Rin về phòng, Ain cảm nhận được vòng tay khẽ siết lại đầy vô thức của cô nàng. Hắn mỉm cười, cố gắng tách cô khỏi mình rồi đi ra chỗ tấm bản đồ lớn ngắm nhìn.
Duyên sau khi dọn dẹp bàn xong, cô đi lên lại nhà chính, cô không thấy Rin đâu, chỉ thấy Ain đang chăm chú nhìn tấm bản đồ.
Duyên bước tới bên cạnh hắn rồi hỏi:
“Anh đang nhìn gì vậy?”
Ain nhìn sang kế bên, hắn mới nhận ra Duyên đứng cạnh mình từ bao giờ, Hắn kéo cô vào lòng, ôm chặt rồi khẽ hỏi:
“Nếu có một lúc nào đó, anh nắm hoàn toàn khu vực này, em nghĩ xem sẽ có chuyện gì xảy ra?”
Duyên ngước mắt nhìn Ain, sau đó cô dựa đầu vào vai hắn nói:
“Em không biết, nhưng có lẽ…lúc đó anh sẽ bận lắm.”
Cả hai cứ như vậy hơn 15 phút, sau đó Ain ẵm cô nàng vào phòng ngủ trưa.
…
Một thời gian nào đó.
Ain muốn hỏi mẹ Âu Cơ về người thứ hai trợ giúp mình, nhưng mẹ đã không còn liên lạc được, hắn chỉ có thể hỏi lão Quy nhưng chỉ nhận được câu trả lời:
“Ngươi đã nhận nó từ lâu rồi.”
Ánh mắt Ain đầy sự thắc mắc vô hạn, lão Quy xoa cái đầu trơn láng, thong thả đáp:
“Ngươi biết Tứ Bất Tử chứ?”
Ain gật đầu, lão mới nói tiếp:
“Tản Viên Sơn Thánh (Sơn Tinh) đại diện cho ý chí quật cường của người Việt trước sự khắc nghiệt của thiên nhiên. Phù Đổng Thiên Vương (Thánh Gióng) đại diện cho tinh thần chống ngoại xâm. Chử Đạo Tổ (Chử Đồng Tử) đại diện cho tình yêu đôi lứa và thương nông nghiệp.
Cuối cùng là Thánh Mẫu Liễu Hạnh (Mẫu Thượng Thiên) đại diện cho cuộc sống tinh thần và đức hạnh của phụ nữ Việt.”
Ain nghe xong chỉ gật gù, hắn đã biết thông tin này từ hồi nhỏ, tuy thời gian đã làm nó phai mờ nhưng trong thâm tâm hắn vẫn giữ những hình tượng này.
Lão Quy nói tiếp:
“Ngươi từ khi tới đây, Âu Cơ đã truyền cho con những phẩm chất này, chính họ là người đầu tiên tới giúp đỡ ngươi chứ không phải ta, đây là bốn bức tượng của họ. Nhiệm vụ ngươi là lấp đầy chúng bằng những tinh túy bởi bộ lạc ngươi, lúc đó ta sẽ tiết lộ cách sử dụng chúng.”
Nói xong thì lão Quy biến mất để lại Ain ngơ ngác trong tiềm thức.
…
Để rồi sau thời gian nỗ lực tìm mọi cách thì Ain cũng đã hoàn thành nhiệm vụ lắp đầy bốn bức tượng kia, hắn còn tưởng rằng phần thưởng phải là công năng siêu khủng nào.
Mong chờ của hắn nhanh chóng bị đánh sập bởi câu nói của lão Quy;
“Tốt, ngươi hãy đặt chúng ở bốn chỗ, nhớ phải đặt làm sao mà bức tượng ta ở tế đàn ở trung tâm, khoảng cách của bốn bức tượng này phải được bằng nhau để tạo thành một hình tròn hoàn hảo.”
Ain nghe xong thì thất vọng tột cùng, hắn đã làm rất nhiều mới hoàn thành nhiệm vụ kia từ đắp đê, xây dựng rào chắn bão, công tác chuẩn bị đối phó, kiến thức mới lắp đầy bức tượng thần Tản Viên Sơn Thánh.
Hắn phải làm rất nhiều.
Như Phù Đổng Thiên Vương thì Ain phải làm sao mà các tộc nhân thù ghét kẻ thù, từ bịa đặt, lợi dụng những kẻ phản bội làm gia tăng sự thù ghét của tộc nhân dành cho kẻ thù.
Rồi Chử Đạo Tổ hắn phải dồn nhiều tâm huyết cho nhóm trồng trọt, những lỗ hổng kiến thức hắn lấp đầy bằng sự nỗ lực trồng thử. Kết quả đạt thì không sao còn loại cây đó bị hư thì trồng lại, tới khi tìm ra phương pháp hoặc cách trồng để cây ra năng suất tốt
Thánh Mẫu Liễu Hạnh thì hắn phải dùng nhiều cách nâng tầm quan trọng của phụ nữ bộ lạc lên, để họ có sự kiêu ngạo nhất định nhưng vẫn làm sao giữ những phẩm chất của một phụ nữ Việt.
Ain chẳng đếm nổi bao nhiêu công sức đã bỏ ra để truyền dạy cho lũ trẻ, rồi từ chúng lan tỏa kiến thức đến cả người lớn. Mỗi đứa trẻ là một tờ giấy trắng, Ain có thể vẽ chúng như thế nào là do hắn muốn.
Chỉ là...đặt tượng sao?” Ain lẩm bẩm.
Bao nhiêu khổ cực tưởng như sẽ được trả công xứng đáng, giờ đây lại chỉ nhận về một câu dặn dò đơn giản. Nhưng hắn hiểu, với những bậc như lão Quy, cái đơn giản đó lại thường là cánh cửa đến điều lớn lao hơn.
Nhưng phần thưởng sau khi hoàn thành thì lão Quy không nói, nhưng hắn vẫn chắc là lão đang giúp mình nhưng hắn không thích giúp kiểu này, nó dễ gây chán nản với người cần giúp.
…
Ain tỉnh dậy sau giấc ngủ trưa, hắn cảm thấy có một ai đó đang nằm kế mình, hắn quay đầu qua thì thấy Opf nằm đó. Hắn không ngờ Opf lại về sớm vậy, nhìn sự rối bời tóc tai của cô nàng, Ain siêu lòng, hắn nhẹ nhàng hôn vào trán cô.
Hắn rời khỏi phòng ngủ, bước ra phía trước. Đám sói vẫn nằm lười biếng quanh nhà, chẳng có vẻ gì là cảnh giác. Hắn buồn chán lắc đầu, hắn quay người lại vào phía trong, bước lại nhà bếp.