Tiếp đó tôi xuống lầu, đi vào tòa nhà đối diện rồi leo lên tầng ba.
Cuối cùng, tôi gõ một cánh cửa rỉ sét.
“Ai đó?” Một giọng nam lạnh lùng vang lên, có người mở cửa.
"Thầy Châu, chào buổi tối."
Mùi thuốc đông y nồng nặc khiến tôi cau mày, anh cúi đầu nhìn tôi: "Có chuyện gì vậy?"
Tôi chìa máy ảnh ra, trình ra vài bức ảnh:
“Thầy Châu, huyện đang siết chặt việc dạy thêm, nhưng thầy lại mở lớp dạy kèm riêng.”
"Đây là những bức ảnh chụp mấy tốp học sinh ra vào nhà thầy."
Tôi vui như mở cờ trong bụng: “Có biết làm sao em biết được không? Trong ngăn kéo của thầy có đề thi tự thầy ra!”
"Chỉ cần thầy bỏ qua cho em, em cũng sẽ không tố cáo thầy."
Châu Ứng Hòe vào nhà lấy kính đeo vào, im lặng nhìn tôi khoe thành quả lao động của mình.
Anh nói: “Với trí thông minh này mà cống hiến cho việc học thì tốt biết mấy.”
Tôi trợn mắt nhìn anh: “Học, học, học, có học bung não thì cũng đâu có giàu được!”
Người kia tay dài, chân cũng dài, muốn giật lấy máy ảnh, tôi cười lớn: "Sao lưu rồi."
“Chiếc máy ảnh này cũng là em trộm đó.” Tôi khoe khoang rồi làm mặt quỷ với anh: “Làm sao nào?”
Những tia sáng cuối cùng của ánh hoàng hôn biến mất phía cuối tòa nhà.
Trong ánh sáng lờ mờ của cảnh chiều chạng vạng, đáy mắt Châu Ứng Hòe có chút uể oải: “Lúc trung học cơ sở em đã giành được rất nhiều giải thưởng văn chương.”
“Cô Hoàng nói với tôi rằng em là thiên tài trong việc sử dụng ngôn từ.”
“Không, không phải!” Tôi giống như chú mèo nhỏ bị dẫm phải đuôi: “Em là một đứa con hoang không có bố!”
Anh khom người: “Bụng em réo ầm rồi kìa, có muốn vào nhà ăn mì không?”
"Đồ t.h.ầ.n k.i.n.h!" Tôi chạy xuống lầu, lén nuốt nước bọt nơi ngã rẽ: "Thầy quản nhiều thật đấy!"
Châu Ứng Hòe ho khan hai tiếng, dặn dò tôi: “Đi đường cẩn thận.”
7
Đó là lần đầu tiên tôi gặp riêng Châu Ứng Hòe.
Đồng thời, tôi cũng mong đó là lần cuối cùng, dù sao thì anh cũng thật phiền phức.
So với Đường Tăng trong Tây Du Ký còn phiền hơn mấy lần.
Tuy nhiên, trái với mong đợi, ngày hôm sau tôi lại tình cờ đụng mặt anh ở bệnh viện.
Chủ nhật, tôi đến bệnh viện chăm mẹ bị ốm.
Khi tôi được nhận vào trường cấp hai tốt nhất thành phố thì bà ấy bị bắt vào tù vì tội lừa đảo tống tiền.
Ba năm sau, bà được mãn hạn tù, nhưng sức khỏe lại dần sa sút.
Bà được chẩn đoán mắc bệnh u.n.g. t.h.ư cổ tử cung giai đoạn cuối và không hề biết đến sự tồn tại của bảo hiểm xã hội.
Thiết Mộc Lan
Tất cả chi phí thuốc men đều phải tự móc tiền túi ra thanh toán.
Chứng minh thư của bà không thể lấy đi vay tiền được nữa, còn tôi thì chưa đầy mười tám tuổi.
Cũng may là tôi có ba mươi nghìn tệ.
Tôi còn tự mình lên mạng tra cứu thông tin: cách tham gia bảo hiểm y tế.
Mẹ tôi gầy gò, yếu ớt nằm trên giường.
Phòng bệnh rất ồn ào, bàn tay mẹ cầm viên thuốc run run, cuối cùng làm rơi thuốc xuống đất.
Tôi đơ ra một lúc rồi nằm bò ra sàn tìm nhưng không thấy đâu.
Tôi đứng dậy vỗ vỗ đầu gối bám đầy bụi: “Thuốc này đắt lắm.”
"Con cho người ta sờ ngực, rồi vòi ít tiền mới mua được đó."
Ánh mắt đờ đẫn vô hồn của mẹ bắt đầu thay đổi, đôi môi khô nứt mấp máy: