- Nói mau, đồng bọn của ngươi ở đâu, nếu không ta lập tức giết ngươi.
- Không... không phải như vậy...
Niêm Duật kinh hãi lắp bắp nói, vội vàng móc từ trong ngực ra chiếc vòng tay, nhanh chóng giải thích:
- Ta đi tìm cô, là để đưa cho cô chiếc vòng tay này.
- Hừ.
Thần thức phóng ra mười dặm xung quanh, sau khi quét một vòng xác định không có ai đang ẩn nấp gần đó, nàng mới chăm chú nhìn chiếc vòng tay trước mặt.
Bịch
Giật lấy chiếc vòng tay, nàng tiện tay ném lão Niêm Duật qua một bên, không thèm để ý đến lão già này nữa.
Bất chợt nghĩ đến điều gì, Vân Tuyết mới cẩn thận suy nghĩ lại.
"Là ai cố ý đưa chiếc vòng tay này cho ta?"
Nãy giờ kích động quá nên nàng quên giữ lão Niêm Duật để mà truy hỏi.
- Kệ đi, mặc kệ là ai đang tính kế ta, trước cứ tìm lấy kho tàng Bá Cương đã.
- Đột phá lên Tích Thiên rồi, dù ngươi có là ai ta cũng không sợ.
...
- May quá.
Niêm Duật lão giả ba chân bốn cẳng xách giò chạy xa, ra khỏi phạm vi ngọn núi hoang mới dám dừng chân lại.
Lẩn trốn vào trong thôn nhỏ cạnh bên, lão cởi bỏ y phục, lột đi lớp mặt nạ trên mặt, sau đó lại đeo lên lớp mặt nạ khác;
Sau khi chắc cú ổn thỏa, lão ngựa không dừng vó chạy đến tòa thành gần nhất, mua một con chim ưng, lại ghi xuống tin tức lên một mảnh da dê, gắn vào chân nó.
Tiếp đó, lão lấy ra hộp cao thuốc luôn mang trong người, mở nắp đưa lên cho con ưng ngửi một hồi.
Lúc này mới yên tâm thả nó bay lên trời.
Ưng điểu bay lượn trên thiên khung không biết bao lâu, mấy ngày sau nó ngửi được mùi hương quen thuộc, lập tức chao cánh bay thẳng xuống.
- Xuống đây nào.
Như Ngọc cùng Vương Nhàn đang lấy nước ven con suối nhỏ, nghe tiếng động lập tức ngẩng đầu lên.
Dưới đôi mắt sắc bén, nàng có thể nhìn rõ trên chân ưng điêu mang một mảnh da dê, tức thì nhoẻn miệng cười vươn tay ra gọi:
- Xuống đây nào.
- Hử...
Bên kia, Niêm Diệu lão giả đang ngồi trước xe ngựa nghi hoặc nhìn sang, không hiểu đôi nam nữ trẻ tuổi kia đang làm cái gì.
Bất quá, hai người phàm thì có thể gây ra được chuyện gì chứ.
Nghĩ vậy lão không để tâm đến nữa.
Bên này, Vương Nhàn trông thấy Như Ngọc rút ra mảnh da dê trên chân con chim ưng, liền dời bước đến cạnh, nghiêng đầu xem:
"Hắc Sát đại nhân, Tiểu Tuyết đã nhận được hàng. Tiểu nhân không biết làm sao để liên lạc với ngài, bèn lợi dụng cao thuốc ngài ban để chim ưng tìm kiếm.
Hy vọng ngài thứ tội."
- Diệc Vân Tuyết đã nhận được chiếc vòng tay rồi à?!?
Đây là một câu hỏi tu từ, Vương Nhàn nhíu nhíu mày, nhỏ giọng suy tư.
- Dạ, mong cho cô ta có thể sớm ngày đột phá.
Như Ngọc gật đầu đáp, có chút thở phào nói:
- Hy vọng cô ta không làm chúng ta thất vọng.
Nói đoạn, nàng lấy một viên đan dược nhét vào miệng ưng điêu mới thả nó bay lại lên trời.
...
- Để đề phòng bất trắc, trước cứ chữa khỏi vết thương đã.
Ném hai chiếc vòng tay sang một bên, Diệc Vân Tuyết quyết định trước hết chữa khỏi thương thế.
Nhỡ bị cường địch đánh úp nàng cũng còn sức mà chống trả.
Chỉ có điều, Vân Tuyết không hề hay biết, cách ngọn núi nàng ẩn núp trăm dặm, một đoàn người đang lặng lẽ tiềm phục hành quân.
Tên thủ lĩnh dẫn đầu mang mặt nạ chim ưng, tay cầm một chiếc la bàn, mũi kim trước sau như một, trực chỉ về phía nàng.
- Động chủ, la bàn này chỉ đúng chứ ạ?
Đầu Trâu đi bên cạnh có chút bất an ngập ngừng hỏi.
- Mày câm mồm, đồ vật của đại nhân há là thứ mà mày có thể đánh giá.
Mặt Ngựa bên cạnh trừng mắt khẽ quát.
- Hai thằng mày im hết đi.
Đại Điểu, động chủ Hắc Điêu động, bị hai thằng đệ chọc cho ngứa họng, nhịn không được rít lên.
Đầu Trâu Mặt Ngựa thức thời ngậm chặt miêng, chăm chú nhìn về phía đỉnh núi hoang phía trước.
...
Bên trong ngọn núi hoang.
Trong lúc Vân Tuyết đang tĩnh tu đến mức nhập thần, tu vi chân nguyên cũng hồi phục đến sáu thành, nàng vốn định tu luyện để khôi phục đến tám thành là đủ rồi.
Thế nhưng...
Xoạt
Hai chiếc vòng tay nằm trơ trọi trên mặt đất đột nhiên rục rich.
Tức thời, từ bên trong mỗi chiếc vòng tay đều bay lên một làn khói xám.
Hai làn khói uốn lượn trên không trung, trong nháy mắt quyện vào nhau, sau đó huyễn hóa thành gương mặt đầy góc cạnh của một nam nhân, mắt sắc như đao, lông mày rậm rạp;
Vẻ ngoài trông vô cùng dữ tợn.
- Hahaha, cuối cùng ngày này cũng đã tới. Lão già Vô Thượng chó má kia.
Tàn hồn Bá Quyền Vương một quyền giết hụt, lập tức bay lại lên trần động phủ, giữ khoảng cách nhìn chằm chằm Vân Tuyết.
- Bá Cương khốn kiếp. Chết mày đi!
Vân Tuyết nộ khí công tâm, vung tay ném ra một đoàn chân hỏa, muốn đốt tàn hồn khốn kiếp thành tro bụi.
Vụt Xoạt
Tiếc là nàng lúc này thân mang trọng thương chưa khỏi, lại còn ăn trọn một quyền, thương càng thêm thương;
Đã thế đan điền bị tổn hại cực kỳ nghiêm trọng, chân hỏa chỉ bay nửa đường đã tắt ngúm.
Thế nhưng...
May mắn là tàn hồn Bá Cương sợ thần uy của nàng, nên vừa nhìn thấy chân hỏa đã lo bỏ trốn;
Hóa thành làn khói xám xuyên qua nóc động phủ, chạy trốn mất tăm mất dạng.
Bên tai nàng vẫn còn văng vẳng giọng cười the thé của tàn hồn Bá Cương:
- Bé cưng à, đợi khôi phục lại thân thể ta nhất định sẽ quay về tìm nàng. Ngày sau hạnh ngộ nhá. Bái bai."
Oa
Phụt
Vân Tuyết nộ khí công tâm liên tục hộc ra hai ngụm máu tươi mới dừng lại.
Cố đè xuống máu huyết ngòn ngọt nơi cuống họng, nếu còn phun máu ra nữa, chắc nàng phải suy kiệt đến chết mất.
- Ư...đau quá...
Diệc Vân Tuyết nước mắt lưng tròng, từng cơn đau buốt kinh khủng khiếp nơi bụng dưới khiến cho nàng vành mắt đỏ hoe, nhịn không được phải liên tục rên rỉ.