Kiều Nhan vừa dứt lời, một ngọn núi lớn đen kịt nháy mắt hiện ngay trên bầu trời.
Uy áp khủng bố trấn áp xuống, chấn nhiếp tinh thần của tất cả mọi người.
Võ giả các gia môn muốn giết, lẫn đệ tử của Phương Thiên Sơn đang muốn lao đến bắt Vương Nhàn, lập tức như bị dội một gáo nước lạnh.
Đầu óc đang kích động, khi nhìn thấy ngọn đại sơn liền giật mình tỉnh hồn lại, khiếp sợ đứng chôn chân ngay tại chỗ.
Cửu U Sơn như một viên thiên thạch khổng lồ, che phủ hơn mười dặm thiên khung.
Ngăn cản toàn bộ ánh mặt trời, khiến mặt đất bên dưới phút chốc chìm trong một màu xám xịt.
Ai nấy đều kìm không nổi khiếp đảm, run lẩy bẩy nhìn lên ngọn đại sơn.
Hình ảnh thành Hoàng Liên sụp đổ mấy tháng trước, hôm nay lại được tái hiện thêm một lần nữa.
Lần này càng khủng bố hơn lần trước rất nhiều, khi chính bọn họ đang đứng ngay dưới chân của nó.
Một nện này đập xuống, đừng nói là đám sâu bọ Địa cấp bọn họ. E rằng cả cái Phương Thiên Môn cũng sẽ bị nó đập thành một đống bùn nhão.
- Lão...lão tổ.. tổ tông...
Thạch Bất Tồi nào giữ nổi bình tĩnh được nữa, hai chân run rẩy xoắn vào nhau như bánh quẩy, vô lực khuỵu xuống mặt đất.
Lão gào khóc hướng Phí Gia Hạo cầu xin:
- Chúng ta đừng ép đại tiểu thư nữa được không ạ.
- Tông... tông môn sẽ bị nàng đập nát mất.
Chúng lão tổ trưởng lão xung quanh cũng kinh hoảng quỳ gối dập đầu cầu tình cho Kiều Nhan:
- Kính xin Lão Tổ Tông minh xét.
- Hừ, chỉ là chút ảo ảnh nho nhỏ.
Phì Gia Hạo khinh thường nhìn huyễn ảnh Cửu U Sơn, trừng mắt quát:
- Lũ ăn hại chúng bây thật khiến tao mất hết mặt mũi.
- Tránh ra để tao dạy dỗ con ranh này một trận.
Nói rồi, lão liền xắn tay áo, hung hăn nhìn về phía Kiều Nhan, muốn đánh cho cô cháu gái biết thế nào là lễ phép.
Để cho nàng biết, ai mới thật sự là trùm cuối ở cái núi Phương Thiên này.
...
- PHÍ GIA HẠOOOOOOO
Đương lúc Phí Gia Hạo định phóng qua bắt lấy Kiều Nhan.
Thì đột ngột từ phía sau lưng, một tiếng hét kinh thiên động địa từ trong sơn môn vọng ngược ra:
- TA PHẢI GIẾT NGƯƠI...
Tiếng gào chất chứa vô tận phẫn nộ, chấn cho đất trời rung chuyển, đại địa rung bần bật lên từng cơn như động đất.
Ầm ầm ầm
Âm thanh ẩn chứa chân nguyên lực lớn đến mức, khiến cho cuồng phong loạn vũ nổi lên tứ phía, trời xanh thất sắc núi lớn rung rinh, đất đá thi nhau ầm ầm đổ xuống.
Rào rào rào
Đám đông đang bị Cửu U Sơn trấn áp, vốn đã sợ tái mặt rồi, giờ lại còn bị tiếng rống như kinh lôi đánh tới nữa, lập tức mật gan đều muốn vỡ nát, đồng loạt té nhào trên mặt đất.
Lỗ tai bọn họ bị chấn ong ong từng hồi, không còn nghe rõ tiếng kêu la của người bên cạnh nữa.
Có võ giả tu vi võ đạo quá thấp, không chịu nổi uy áp khủng bố đè ép, nhất thời thất khiếu trào ra máu tươi, đau đớn ôm đầu thống khổ rên rỉ.
- Mau tán đi.
Vương Nhàn trông thấy đám võ giả sắp chạm đến bờ vực tan vỡ, vội đưa tay ôm lấy Kiều Nhan, lo lắng gọi.
- Cửu U, tán.
Phí đại tiểu thư đang trong cơn thịnh nộ, nghe hắn gọi liền giật mình, khi tỉnh táo nhìn xuống, nàng mới thấy mọi người đang quằn quại lăn lộn trên nền đất, bèn gấp rút thu lại Hắc Phong Thương.
Nên biết, Hắc Phong Thương là pháp khí của tu chân giả;
Và Huyễn ảnh Cửu U Sơn chính là huyền diệu của đạo pháp Tu Chân.
Không có cái nào thuộc về Võ Tu hết.
Căn bản là tu võ giả cấp thấp không thể nào chống đỡ được. Nếu Kiều Nhan chậm một nhịp nữa thôi.
Mấy vạn người ở đây, toàn bộ...
Đều sẽ bị uy áp của chân nguyên lực nghiền nát thành thịt vụn.
Nhưng;
Đây không phải bổn ý của Vương Nhàn.
Những người kia, vốn không thể tổn thương hắn.
Vậy nên hắn có thể nghe chúng nhân chửi rủa, kể cả bị thóa mạ thậm tệ cũng không sao. Nhưng vô duyên vô cớ giết chóc quá nhiều, hắn cũng không thích.
Vương Nhàn chủ tu không phải Sát Đạo, không cần thiết phải lạm sát quá nhiều người, khiến đạo vận bị nhuốm màu sát khí, tổn hại đến đại đạo sau này.
Bên phía sơn môn, một bóng dáng nhỏ nhắn phóng như điên lao ra, nàng giẫm mạnh đại địa bay vút lên, sau đó vung tay phải, một quyền toàn lực đánh thẳng mặt Phí Gia Hạo trên đỉnh Chính Phương.
- AAAA, hồn ma hiện hình, mau chạy.
Đúng lúc này, Phí Gia Hạo vẫn đang thanh tỉnh, đột nhiên lại lên cơn động kinh, ôm đầu gào thét nhảy nhót điên loạn.
Ánh mắt lão khi nhìn về phía nàng tràn đầy vẻ sợ hãi, như thể trông thấy âm hồn từ dưới địa ngục hiện lên đòi mạng.
- AAAAAA, MAU CHẠYYYYY
Lại thấy nắm tay to khủng bố đánh tới, lão ôm chặt đầu tóc gào lớn, sau đó vội nhảy xuống chân núi, ba chân bốn cẳng chạy ra khỏi sơn môn Phương Thiên.
Trong nháy mắt mất tăm mất dạng, không còn ai thấy bóng dáng lão đâu nữa.
Đám cao tầng Phương Thiên Môn cũng nhanh không kém Phí Gia Hạo, tranh nhau cuống cuồng nhảy khỏi đỉnh núi.
ẦMMMMMMM
Nắm đấm to khủng bố thế không thể cản, nặng nề nện thẳng vào Chính Phương Phong.
Ngay tức khắc, ngọn núi to lớn đã bị quyền ấn kinh khủng đánh vỡ thành trăm triệu mảnh.
Tiếng va chạm kinh thiên động địa vang vọng chín tầng thiên khung, như muốn lật ngược mười tám tầng địa ngục.
Đất đá vụn gỗ vỡ nát văng tung tóe đầy trời, dư lực cuồn cuộn bắn ra tứ phía, chấn cho đại địa cứng rắn cũng phải rung chuyển cuồng loạn.
- Là Nhã Yên, con bé sao lại phát điên lên như vậy chứ?
Vương Nhàn từ trước vụ nổ, đã nhanh chân bước ngang qua, đem Kiều Nhan ẩn nấp sau lưng mình, che chắn toàn bộ sóng xung kích lẫn bụi đất mảnh văng cho nàng.
Đến khi trời đất thôi không rung chuyển nữa, nàng mới nghiêng đầu ra hỏi.
- Anh không biết, có lẽ trong sơn môn đã xảy ra chuyện rồi.
Vương Nhàn cũng vô phương phán đoán đoạn kinh biến này.
Bởi vì Nhã Yên không phải một người mà hắn có thể suy xét theo lẽ thường được.
- Chính ... Chính Phương Phong của chúng ta.
Đám cao tầng lẫn đệ tử Phương Thiên môn đứng ngây người nhìn cổng vào tông môn nhà mình.
Mới vừa một khắc trước, ngọn Chính Phương uy nghi hùng vĩ, là biểu tượng của hai chữ Phương Thiên.
Trong nháy mắt đã biến thành tro bụi, chỉ để lại một bãi đất trơ trọi trụi lủi.
- PHÍ GIA HẠO, MAU NỘP MẠNGGGGGG
Nhã Yên phóng vút qua đám khói bụi, nhắm thẳng hướng Phí Gia Hạo bỏ trốn mà đuổi theo, miệng liên tục gào rú không ngừng.
Không một tên đệ tử nào dám đứng ra ngăn cản, chỉ có thể run rẩy núp một bên, trơ mắt nhìn tiểu loli truy sát Lão Tổ Tông nhà mình.
Ngoài cầu phúc cho lão tổ tông, thì cũng không biết nên làm sao cả.
Chỉ trong vòng nửa ngày, hình tượng to lớn của Phí Gia Hạo trong mắt chúng võ giả Việt Thiên, đã hoàn toàn sụp đổ, giờ lão chỉ còn là một lão già phát điên, bị một tiểu ma đầu truy giết mà thôi.
- Ông Tổ...
Kiều Nhan cũng thổn thúc nhìn theo.
Dẫu sao, nàng thân là cháu ruột của lão, dù lão có ngăn cản nàng với Vương Nhàn, nhưng nàng cũng không muốn hủy đi mặt mũi của lão.
Giờ thì hay rồi, chính tay Phí Gia Hạo đã đạp đổ tất cả xuống vũng bùn hết.
- Em yên tâm, Thiên cấp Tam Ý cảnh, không phải là người mà Nhã Yên có thể bắt được.
Vương Nhàn ở bên cạnh, khẽ vỗ về an ủi nàng.
- Dạ.
Kiều Nhan lúc này mới chú ý đến thân thể lấm lem bụi đất của hắn, vội đưa tay phủi đi vết bẩn, lo lắng hỏi:
- Anh không sao chứ?
- Không sao, anh chỉ dính chút đất bột thôi em.
Vương Nhàn lắc đầu tỏ ý không sao, lại quay xuống nhìn đám đông bên dưới.
Có chút bất dĩ nói:
- Em mau cho bọn họ về hết đi, kẻo chút nữa lại có biến, chạy không kịp là chết cả bọn đó.
Cũng không phải Vương Nhàn lo xa, mà thật sự sau quá nhiều trọng kích, đám võ giả đến để “đánh nhau giành vợ” kia, lúc này đều đã suy yếu cùng cực rồi.
Không lo tranh thủ đưa đi, chút nữa lão Hạo với Nhã Yên đuổi nhau ngược trở về.
Bọn chúng chỉ cần dính chút dư uy của hai người thôi, cũng đủ để tan xương nát thịt cả đám.
Vương Nhàn không muốn tổn thương nguyên khí của Đại Việt, không muốn đồng tộc của mình phải chết oan.
Trong đám đông hỗn tạp này, có người ghen tị với hắn.
Có người bị Phí Gia Hạo mua chuộc, như tên mặt chuột kia, đứng ra khích bác đám đông, đả kích hắn.
Nhưng phần lớn đều khiếp sợ uy thế của Kiều Nhan, không muốn động đến Vương Nhàn.
Cũng có những võ giả trẻ tuổi chỉ đến xem náo nhiệt, hoặc thể hiện tài năng với Phương Thiên môn, hy vọng được tông môn mà họ ao ước, nhận vào làm đệ tử.
Vân...vân....
Tóm lại là, trong đám tu võ đến đây hôm nay, có rất nhiều thể loại người, tốt xấu lẫn lộn với nhau.
Cả thảy mấy vạn nhân mạng, hắn không thể trơ mắt nhìn cả bọn chết hết được.
- Dạ.
Kiều Nhan nhu thuận gật đầu, liền quay về phía đám Mạc Tử Hiên gọi lớn:
- Các ngươi mau cho người khiêng những võ giả bị thương về gia tộc, trị thương ban thuốc, thưởng ít bạc, rồi hẵng cho bọn họ rời đi.
- Vâng đại tiểu thư.
Bốn người, đều là tinh anh trẻ của Mạc, Hồng Nhiên, Phó, Thạch, bốn gia tộc phụ thuộc Phương Thiên Môn, lập tức chia nhau dẫn người khiêng những võ giả bị thương, mau chóng rời khỏi phạm vi cổng sơn môn.
...
Những người bị thương đều đã được đưa hết đi, những đoàn gia tộc môn phái còn lại, cũng chỉ đành xám xịt kéo nhau ra về.
Uy thế của Phí đại tiểu thư cùng Hắc Phong Thương quá lớn, dẫu bọn họ có giận xanh ruột cũng không dám ý kiến gì.
- Phí đại tiểu thư, thần uy của ngươi, hôm nay Viên Cân ta thật sự kính phục. Cáo biệt.
Viên Cân lúc này đã khoác lại trường bào lên người, đai nịt gọn gàng, chắp tay từ biệt môt tiếng, liền dẫn đám người mạch Kinh Kỳ rời đi.
Y hôm nay đến vì Kiều Nhan là phụ, cốt là thể hiện bản thân trước giới võ tu của Việt Thiên, mục đích đã đạt được;
Không cần thiết phải dây dưa với Phí đại tiểu thư làm gì, càng lằng nhằng càng mất thể diện mà thôi.
Khách sáo tạm biệt một câu, liền dứt khoát quay người đi luôn.
- Viên Cân này, tương lai chắc chắn sẽ xưng bá thiên hạ, lừng lẫy một phương.
Nhìn bóng lưng ung dung tự tại của Viên Cân, Vương Nhàn nhịn không được giương ngón cái khen ngợi:
- Một bậc thiếu niên tuấn kiệt, tài trí song toàn nha.
Lúc nãy liên tục bị tên mặt chuột kích động, nhưng y chẳng những không mắng mình, cũng không xông lên đòi giết mình như đám đông.
Đã vậy còn không hề có chút sát ý nào với mình nữa.
Vương Nhàn ít nhiều cũng hiểu được tâm tư của Viên Cân, không nể phục không được.
- Hừ, người ta con cháu danh gia bao đời, ngươi sao bì được.
Niêm lão nãy giờ đứng im như xác chết, giờ mới mở miệng khinh bỉ họ Vương một câu:
- Chỉ có ngươi là cái đồ mặt dày đê tiện vô liêm sỉ nhất thiên hạ, không ai sánh nổi.
- Haha, hahaha.
Vương Nhàn nhịn không được liên tục haha cười lớn, quay sang Niêm lão chắp tay cảm tạ: