Tôi từng yêu một chàng trai nghèo, rồi lại vì anh ta nghèo mà dứt áo ra đi. Nhiều năm sau, anh ấy công thành danh toại, còn tôi – trong lúc bưng đồ ăn – vô tình làm bẩn chiếc túi xách của bạn gái anh.
Cô bạn gái trẻ nhếch môi cười khinh:
“Cô biết cái túi này bao nhiêu tiền không? Cô có đủ khả năng đền không?”
Tôi khẽ cười, đưa chiếc túi của mình tới trước mặt cô ta:
“Birkin phiên bản giới hạn, giá gấp ba lần túi cô đang cầm. Dùng cái này đền, được chứ?”
1.
Nghe nói Tạ Xuyên đã về nước, còn dẫn theo vị hôn thê.
Về nước, nghĩa là chuẩn bị kết hôn rồi.
Để tránh mặt anh, tôi lặng lẽ ném thiệp mời họp lớp vào thùng rác.
Nhóm chat bạn học thì rôm rả vô cùng, nghe bảo Tạ Xuyên hào phóng vung tay, quyên tặng cho trường cũ hẳn một tòa thư viện.
Nhiều người hào hứng rủ nhau: “Kết thúc lễ kỷ niệm, cùng đi tụ họp nhé!”
Tôi im lặng tắt máy, không bận tâm thêm nữa.
Tôi chưa từng nghĩ sẽ gặp lại Tạ Xuyên, càng không ngờ sẽ là kiểu chạm mặt đột ngột đến thế.
Trong phòng bao VIP, anh ngồi ở ghế chủ tiệc, dáng cao lớn, bên cạnh là cô bạn gái xinh đẹp, xung quanh toàn lời nịnh nọt tâng bốc.
Tôi c.h.ế.t sững tại chỗ, món ăn trong tay bỗng trở thành củ khoai nóng bỏng.
Tôi hít sâu một hơi, cúi đầu thấp hết mức, nhanh chóng đặt món lên bàn tiệc.
Vừa xoay người định rời đi, sau lưng liền vang lên giọng điệu bực bội:
“Này, phục vụ kiểu gì vậy? Nước sốt vấy hết lên túi của tôi rồi!”
Mọi ánh mắt lập tức đổ dồn về phía tôi.
Tôi cúi đầu, hạ giọng nói:
“Xin lỗi, chiếc túi này bao nhiêu tiền? Tôi sẽ đền.”
Cô bạn gái nhỏ của Tạ Xuyên nhíu mày, giọng pha chút chế giễu:
“Cô biết cái túi này là hiệu gì không? Cô lấy gì mà đền nổi?”
Tôi lúng túng đến mức chỉ muốn độn thổ, đang định cắn răng mở miệng thì trong đám đông có người hô lên:
“Ối chà~ chẳng phải là Cố Tửu sao? Không đi họp lớp, hóa ra là ở đây làm phục vụ à?”
Lập tức, cả bàn xì xào bàn tán.
Ai ai cũng biết, tôi từng là “bạch nguyệt quang” trong lòng Tạ Xuyên — một vết thương khó lành trong tim anh.
Năm xưa, anh yêu tôi đến c.h.ế.t đi sống lại, còn tôi vì chê anh nghèo mà phũ phàng chia tay.
Giờ đây, anh danh vọng đầy mình, người đẹp kề bên.
Còn tôi — nữ thần thời đại học — đã trở thành trò cười trong mắt mọi người.
Tất nhiên ai nấy đều trông chờ xem cảnh tôi bị bẽ mặt.