Sau Khi Xuyên Thành Thiên Kim Giả, Coca - Kỷ Tử Sống Tới Già

Chương 4



Khóe miệng Trì Mộc Trạch khẽ giật giật, cuối cùng quyết định không tranh cãi với cô nữa, trạng thái tinh thần của cô xuất hiện vấn đề rồi.

Nhưng người đàn ông đeo kính mà cô nói có thể là trợ lý tạm thời của anh ấy, nhưng anh ấy nhớ là anh ấy không bảo trợ lý tới nhà lấy tài liệu mà nhỉ?

“Con mèo này thật sự thấy một người đàn ông đeo kính tới đây à?”

Vừa hỏi dứt câu, Trì Mộc Trạch đã cảm thấy bản thân bị lây sự bất thường của Trì Thiển rồi, ấy thế mà lại tin tưởng mấy lời linh tinh của cô.

Trì Thiển ôm mèo béo, gật đầu thật mạnh: “Cằm người đó có một nốt ruồi đen. Cậu ơi, cậu nhất định phải cẩn thận người này đấy.”

Sắc mặt Trì Mộc Trạch dần trở nên nghiêm trọng.

Bởi cằm của trợ lý tạm thời của anh ấy thật sự có một nốt ruồi đen.

Người này vừa tới công ty được mấy hôm, Trì Thiển không thể biết cậu ta được.

Nhưng bất kể thế nào, cẩn thận là trên hết. Trì Mộc Trạch lập tức gọi điện thoại cho tổng trợ lý, bảo anh ta quan sát kỹ trợ lý tạm thời này, chỉ cần nhận thấy có điều bất thường thì lập tức bắt người.

Nếu cậu ta thật sự là gián điệp thương mại…

Trì Mộc Trạch nhìn Trì Thiển, cô đang thì thầm với con mèo béo kia, giống như đang trò chuyện.

Nếu không tại cuộc sống ở nhà họ Cố quá cô đơn, sao cô lại trò chuyện với động vật, tự hỏi tự đáp cơ chứ?

Nhà họ Trì đã cẩn thận nuôi dưỡng Cố Họa, vậy mà nhà họ Cố lại đối xử với Trì Thiển thế này ư?

Trong lòng Trì Mộc Trạch thoáng không vui.

“Ọt… ọt…”

Bụng Trì Thiển réo vang.

“Nhà họ Cố không cho cháu ăn cơm à?”

“Họ đang bận tổ chức tiệc nhận con gái ruột, làm gì có thời giờ mà để ý tới cháu.”

Trì Mộc Trạch đi về phía phòng bếp: “Cháu muốn ăn gì để cậu nấu.”

Trì Thiển chẳng hề khách sáo: “Phật nhảy tường, thịt kho tàu, lòng xào cay…”

“Chỗ cậu chỉ có mì thôi.”

“Vậy cậu nấu mì gì cũng được, miễn đừng bỏ rau thơm là được.”

Nấu xong, Trì Mộc Trạch bưng mì tới trước mặt Trì Thiển thì điện thoại đổ chuông.

Tổng trợ lý Hà gọi điện thông báo cho anh ấy trợ lý tạm thời kia thật sự có vấn đề. Cậu ta trốn vào lối thoát hiểm gọi điện cho công ty đối thủ, bị anh ta bắt được.

Tập tài liệu kia cũng đã kịp chặn lại.

Tổng trợ lý Hà: “Tổng giám đốc Trì, may mà anh có con mắt tinh tường, biết nhìn xa trông rộng. Nếu tập tài liệu này bị gửi đi, tôi không dám tưởng tượng sẽ xảy ra hậu quả gì nữa.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

Tập tài liệu này có liên quan tới việc đấu thầu dự án phát triển khu vực phía Đông thành phố diễn ra vào tuần sau. Nếu xảy ra sai lầm vào thời điểm mấu chốt này, thì công ty họ sẽ tổn thất ít nhất một tỷ.

Trì Mộc Trạch thở phào nhẹ nhõm: “Trước tiên hãy moi hết những tin tức mà cậu ta biết, rồi hẵng báo cảnh sát sau.”

“Vâng.”

Thật sự bị Trì Thiển nói trúng rồi!

Chẳng lẽ cô nghe được từ nhà họ Cố?

Hoặc là, thật sự nghe được từ con mèo kia…

“Cậu ơi, cứu cháu! Sàm sỡ!” Trì Thiển la hét thảm thiết.

Trì Mộc Trạch lập tức quay đầu lại, thì thấy con mèo béo kia đè lên người Trì Thiển, cái đuôi không ngừng ngoe nguẩy, còn cái miệng thì liên tục kêu meo meo.

Trì Thiển giữ chặt hai chân trước béo núc ních của nó, hét lên: “Không được! Chúng ta khác loài, cưỡng ép ở bên nhau sẽ không có kết quả tốt đâu.”

Mèo béo: “Meo meo meo.” Đi theo em, em giàu lắm, về sau em sẽ cho chị ăn sung mặc sướng!

Trì Thiển: “Con sen đâu, sao không thiến quách cái thứ của nợ kia đi, mà để nó tới gây họa cho thiếu nữ thuần khiết là mình cơ chứ!”

Một người một mèo, kẻ tiến người lùi, kẻ chạy người đuổi, dây dưa mãi không ngừng.

Huyệt thái dương của Trì Mộc Trạch mơ hồ đau đớn, suy nghĩ vừa nhen nhóm đã lập tức tắt ngúm.

Anh ấy bảo mà, loại chuyện hoang đường này không thể xảy ra được.

Trì Mộc Trạch đi qua bế con mèo lên: “Cháu lo ăn đi!”

Một con mèo đã đủ ầm ĩ rồi, giờ còn nhiều thêm một Trì Thiển nữa chứ.

May mà ngày mai anh ấy sẽ đi công tác, không cần nhọc đầu chuyện chăm trẻ này nữa rồi.

Mèo béo hung hăng hét vào mặt anh ấy: Sao lại phá hỏng tình yêu vượt chủng tộc có một không hai của bọn em?

Trì Thiển khẽ thở phào nhẹ nhõm, suýt chút nữa, nàng đã bị một con mèo “cưỡng bức”.

Thời đời ngày nay, lòng mèo cũng đổi thay.

Đạo đức ở đâu, ranh giới ở đâu, bệnh viện thú cưng ở đâu?

Trì Thiển vừa ăn mì, vừa đánh giá căn chung cư.

Cô nhớ lại cốt truyện trong sách, thầm nghĩ nhà họ Trì thật sự là nơi vai ác tụ hội.

Cả nhà đều là vai ác, hết người này tới người khác dốc lòng dốc sức ngáng chân nam nữ chính.

Còn nữ phụ độc ác cô đây… không những bị nữ chính Cố Họa hút hết khí vận, mà còn trở thành hòn đá kê chân cho tình yêu của cô ta và Lăng Càn.

Trì Thiển thầm siết chặt tay, dẫu có là cục đá, cô cũng sẽ không kê chân cho người khác, mà đè chặt nắp quan tài của họ!

Nếu thiên lôi đã đưa hồn phách cô về, cô nhất định sẽ không để bản thân rơi vào kết cục thảm hại như trong sách.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com