Trì Thiển: “Thân chị gái, chị thỏa mãn yêu cầu của em gái , là do chị vô dụng. Thay vì đến đây bắt cóc đạo đức , chị nên tự vấn xem bản tư cách chị gái của cô . Nếu , thì đoạn tuyệt quan hệ !”
Cố Họa đang tới, thì chen lời: “Thiển Thiển, em ăn như thế? Chị Nhã Nhã chỉ quan tâm em gái thôi mà, em đổi với chị em họ thì !”
“ đổi là quyền tự do của , liên quan cái rắm gì đến cô? Cứt trâu vẫn bịt kín miệng cô đúng ?”
Trì Thiển dứt lời, Cố Họa nhớ đến hai bãi cứt trâu đường, nhịn mà cảm thấy buồn nôn.
Nguyên Nhã Nhã tức đến độ sắc mặt đổi: “Trì Thiển, uổng cho em là cháu gái của Trì, lòng đồng cảm như thế cơ chứ? Em sợ mất mặt ư?”
“Cháu gái ?” Trì Phong Tiêu lưng Nguyên Nhã Nhã, một tay xách xô ước, tay còn cầm một chiếc nồi, ánh mắt lộ rõ vẻ sắc bén: “Sao cháu gái lòng đồng cảm? Cô thử xem!”
Vẻ mặt Nguyên Nhã Nhã cứng đờ: “Không, . Anh Trì, chỉ đang dạy Trì Thiển đạo lý thôi.”
Trì Phong Tiêu lạnh mặt đáp ngay: “Cô là cái thá gì?”
“ chỉ là…”
Trì Phong Tiêu hắt xô nước xuống bên chân Nguyên Nhã Nhã, gương mặt tuấn tú tràn ngập sự tức giận.
“ hỏi cô là cái thá gì? Người là đây vẫn chết, cô tư cách gì mà lên giọng dạy đời cháu gái ?”
Cố Họa sợ tới độ dám phát tiếng.
Nguyên Nhã Nhã vội vàng lùi về phía vài bước, trong lúc hốt hoảng, cô dẫm vũng nước, trượt ngã sõng soài.
“Xin… xin …” Nghĩ đến bây giờ vẫn đang ghi hình, nước mắt Nguyên Nhã Nhã lập tức rơi xuống.
Lúc Trì Phong Tiêu ném luôn chiếc xô: “Muốn thì cút chỗ khác mà , đừng ở nhà ông đây.”
Nguyên Nhã Nhã quên béng chuyện đổi nhà, dậy lóc chạy mất.
Lúc bấy giờ Trì Phong Tiêu mới quét mắt sang Cố Họa đang đực một bên: “Cô còn chuyện gì nữa?”
Ngay cả tên cũng chẳng thèm gọi.
Cố Họa khẽ cắn môi, cảm thấy bây giờ thời điểm để ôn chuyện, cũng rời theo.
Trong sân yên tĩnh .
Trì Phong Tiêu gắt hỏi Trì Thiển: “Sao ban nãy cháu gọi ? Cứ để mặc cô bắt cóc đạo đức cháu như thế?”
Anh thích Trì Thiển là chuyện của , nhưng dù cô cũng là nhà họ Trì, thể ngoài bắt nạt.
Trì Thiển chớp mắt một cách vô tội: “Trò bắt cóc đạo đức với cháu tác dụng . Bởi cháu gì đạo đức!”
Trì Phong Tiêu: “…” Suýt thì quên cái miệng đáng giận của con nhóc .
Phòng live stream:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
[Nhã Nhã chỉ quan tâm em gái thôi mà, Trì Phong Tiêu cần hung dữ với một cô gái thế ?]
[Trì Thiển năng vô giáo dục thật đấy. Họa Họa lòng khuyên bảo mà còn cô mắng nữa chứ.]
[Ban nãy Họa Họa nhà các còn Trì Thiển cứu đấy, thấy các dập đầu cảm ơn cô ?]
[Fans Nguyên và fans Cố lũ mất não, chấp gì!]
Đến chiều hôm đó, tổ chương trình giở trò.
Các khách mời đến nhà dân trong thôn việc để đổi nguyên liệu nấu ăn cho bữa tối, nếu thì đừng hòng cơm ăn.
Tổ chương trình bàn bạc với dân , thống nhất là sẽ giao một vài nhiệm vụ khó khăn.
Trì Phong Tiêu bảo Trì Thiên nhiệm vụ cùng , nhưng Trì Thiển đồng ý.
Trì Phong Tiêu cũng ép, để mặc cô.
[Ý định lười biếng của Trì Thiển cũng rõ ràng quá đấy. Đau lòng cho trai quá , tự dưng mang theo một kẻ kéo chân , một vất vả nhiệm vụ.]
[Cố Họa chăm chỉ hơn cô nhiều, gánh cho dân hai xô nước đấy.]
[Đừng quá sớm, Trì Thiển tính toán khác thì ?]
Sau đó, Trì Thiển về phòng ngủ.
Cô giường đất, ngủ cực kỳ say.
Khán giả trong phòng live stream: “…”
Đồ lười biếng !
Trì Thiển cũng chừng hai canh giờ, cơn đói đánh thức.
Cô bò dậy núi.
Khán giả trong phòng live stream chẳng còn hi vọng gì với cô nữa, tỉnh ngoài chơi, chẳng thông cảm cho đang việc vất vả ở nhà các đồng hương gì cả.
…. Ơ?
Trì Thiển đang gì thế ?
Họ còn kịp rõ động tác của Trì Thiển, chỉ khi ống kính định , tay cô thêm hai con thỏ màu xám .
[Ban nãy xảy chuyện gì?]
[Để miêu tả cho nhé: Trì Thiển thế , xong thế ,… là bắt thỏ.]
[Miêu tả lắm, đừng tả nữa.]
[Hai con thỏ cứ yên cho bắt, ngốc quá mất, đừng ăn, kẻo lây bệnh ngốc đó! Kiến nghị gửi qua đây cho thử xem!]