Cô còn tưởng giống , ngờ cô gái thật sự là Trì Thiển.
Cậu ba đưa cô đến tham gia chương trình, là chuẩn cho cô tiến giới giải trí ư?
Trước cô cầu xin ba thế nào, ba cũng đồng ý. Dựa ưu ái Trì Thiển đến ?
Lăng Càn chỉ khẽ lia mắt thoáng qua Trì Thiển, hừ lạnh một tiếng thu tầm mắt ngay.
Làm màu!
Đạo diễn giơ loa lên: “Các vị khách quý, thời gian còn sớm nữa, đêm nay nghỉ thôn Tiểu Hà. Ngày mai khi lên núi, chương trình sẽ chính thức ghi hình với chủ đề sinh tồn!”
Nguyên Nhã Nhã dịu giọng hỏi: “Vậy đêm nay bọn ngủ ở ?”
“Hỏi lắm! Tổ chương trình chuẩn cho một trò chơi nhỏ. Người vượt qua trò chơi thì quyền ưu tiên chọn nhà.”
Điều kiện ở thôn Tiểu Hà khá lạc hậu, chỉ hai căn nhà gạch, những căn nhà còn nhà ngói, thì cũng là nhà tranh…
Trong lòng nhóm khách mời căng thẳng: tuyệt đối thể thua!
Vẻ mặt Trì Thiển cực kỳ bình tĩnh, ung dung khoanh tay quan sát chuyên gia do tổ chương trình mời đến mẫu cách chơi.
Sau m.ô.n.g chuyên gia buộc một kíp nổ dài, chuyên gia chạy thật nhanh tới cái bàn phía , cầm linh kiện rời rạc bàn bắt đầu lắp ráp.
Nếu lắp ráp thành công, kíp nổ sẽ dập ngay lập tức.
Còn nếu thất bại… kíp nổ sẽ nổ tung, khiến cặp m.ô.n.g đau điếng.
Đây là một trò chơi thiên về tốc độ, cực kỳ kịch tính.
Sắc mặt Nguyên Nhã Nhã và Cố Họa trắng bệch.
Đạo diễn: “Chuyên gia mẫu xong, ai lên ?”
“Đạo diễn, ban nãy chúng rõ.” Tần Việt giơ tay kháng nghị.
“Đó là vấn đề của , chúng chỉ mẫu một thôi.”
Lúc , sự nham hiểm của tổ chương trình thể hiện rõ ràng.
Trì Phong Tiêu với Trì Thiển: “Lắp ráp s.ú.n.g ống thôi mà, dễ như ăn cháo, từ hồi cấp hai cháu chơi trò nữa .”
Trì Thiển: “Cậu giỏi nhất!”
Tần Việt là chơi đầu tiên, kíp nổ buộc chặt, lao vút về phía .
Và , khi chạm linh kiện, kíp nổ nổ tung, phát một tiếng “bùm” giòn tan.
Tần Việt đau đớn rít lên, biểu cảm bình thản mặt cũng giữ nổi nữa: “Trò độ khó cao.”
Sắc mặt Nguyên Nhã Nhã trắng bệch, Nguyên Ưu Nhi đẩy lên: “Chị nhanh lên! ở căn nhà nhất!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Nguyên Nhã Nhã nghiến răng, con nhóc c.h.ế.t tiệt !
Không ngoài dự đoán, Nguyên Nhã Nhã cũng thất bại.
Mọi lượt lên chơi, nhưng chẳng một ai thành công.
Ngay cả Trì Phong Tiêu - mạnh miệng rằng trò dễ như ăn cháo - cũng nổ đến mặt xám mày tro. Trì Thiển mà đau mắt.
Ngay khi đạo diễn đang cân nhắc việc hạ độ khó của trò chơi, thì Trì Thiển tiến lên.
“Trì Thiển, em .” Cố Họa ngăn cản cô: “Động tác của … , Trì nhanh như thế mà còn , em thể cơ chứ?”
Trì Thiển đầu cô : “Mình , thì cũng đừng nghĩ khác vô dụng như chứ.”
Cố Họa tỏ vẻ tủi , Lăng Càn lập tức nhảy bảo vệ: “Đừng để ý đến cô , cứ để cô mất mặt thôi.”
[A a a! Trì Thiển buộc kíp nổ lên ! Cô định gì? Tưởng bản giỏi lắm chắc?]
[Hừ, cả đống trưởng thành đều thành công, cô giả ngầu cái gì !]
[Cô tư cách gì mà Họa Họa như thế, chắc chắn là ghen ghét Họa Họa !]
[Í… Cái gì bay qua thế?]
Là Trì Thiển!
Tốc độ chạy của Trì Thiển nhanh đến độ để vệt tàn ảnh.
Cô chỉ tốn năm giây để chạy đến bàn, đó thoáng qua đống linh kiện, bắt đầu lắp ráp.
Đồng hồ đếm ngược dừng ở dây thứ mười lăm, kíp nổ còn cháy một nửa dập tắt.
Hiện trường cực kỳ yên tĩnh.
Trì Phong Tiêu là đầu tiên phản ứng : “Á đù! Trì Thiển, cháu ?”
Không ngờ Trì Thiển chuyện mà !
Còn chỉ tốn một nửa thời gian nữa chứ!
Những khác cũng tò mò, rốt cuộc cô thế nào ?
Trì Thiển suy nghĩ một lát đáp: “Chạy nhanh thể tiết kiệm một nửa thời gian, đó là nhớ kỹ vị trí của từng món linh kiện, để khi lắp ráp, cần suy nghĩ thể tiếp theo nên lấy món nào…”
Đám định chép bài: “…”
Cô đang gì thế?
Gần một trăm linh kiện, thể nhớ kỹ vị trí của từng món ?
Trì Phong Tiêu: “Đạo diễn, chúng chọn căn nhà gạch trong cùng , chỉ căn nhà đó mới xứng với hạng nhất của chúng .”
Đạo diễn thầm nghĩ: nhờ cháu gái mới giành hạng nhất như thì kiêu ngạo cái nỗi gì?
Trì Thiển đang định đặt s.ú.n.g xuống, khóe mắt bất chợt liếc thấy một thứ gì đó. Cô cầm s.ú.n.g lên, b.ắ.n về phía Cố Họa.