Trì Thiển lau lau khóe mắt vốn chẳng hề có giọt nước mắt nào, nhìn Trì Lệ Sâm bằng ánh mắt trông mong: “Ông ơi, cháu đã gặp cậu hai bao giờ đâu, không hiểu tính nết nhau, sống chung dễ xảy ra mâu thuẫn lắm ạ.”
“Không sao, nếu nó dám đối xử tệ với cháu, chờ ông về sẽ đánh gãy chân nó.” Trì Lệ Sâm đáp với giọng điệu thản nhiên.
Theo quan niệm của Trì Lệ Sâm, con trai ném đâu cũng sống được, không cần ông quan tâm, ông cũng không muốn quan tâm.
Còn cháu gái, ông miễn cưỡng quan tâm một chút vậy.
Bởi cô quá yếu đuối.
Trì Thiển đột nhiên đau lòng cho người cậu hai chưa từng gặp mặt.
“Ông ơi, cậu hai là người thế nào ạ?”
“Cậu hai cháu có tính cách chín chắn, giao cháu cho nó chăm sóc, ông khá yên tâm. Nếu đổi thành cậu ba cháu…” Trì Lệ Sâm lắc đầu, ông thà đưa Trì Thiển đi công tác cùng, cũng không đưa cô đến nhà thằng ba.
Bác sĩ tâm lý nói Trì Thiển cần sự bầu bạn của người nhà.
Ông phải đi công tác, trong số những người nhà họ Trì, cũng chỉ có mỗi thằng hai và thằng ba là còn ở thành phố Phù Quang.
Chỉ có thể giao Trì Thiển cho một trong hai người.
Trì Thiển nghĩ: đến ở nhà ai mà không phải nằm dài?
Với kiểu người cá mặn như cô, chỉ cần một cái giường thích hợp, có ánh mặt trời thoải mái, phơi ở đâu mà chẳng phải là phơi?
“Dạ, ông ngoại. Vậy bao giờ cậu hai đến đón cháu ạ?”
“Chiều nay ông phải đi, tối nay cậu cháu bận việc xong mới có thể đến đón cháu.”
Tối đó, Trì Thiển xách va li đứng ở cửa, chờ cậu hai tới đón.
Một chiếc xe màu bạc dừng trước mặt cô, cửa sổ xe hạ xuống: “Cháu là Trì Thiển đúng không? Ông già sai cậu đón cháu đến chỗ cậu ở vài ngày.”
Giọng điệu nói chuyện này… Trì Thiển thật sự không cảm nhận được chút chín chắn nào cả.
Hơn nữa người đàn ông ngồi trên ghế lái mặc một bộ đồ phạm nhân trắng bệch, trên cổ đeo một sợi dây dừng dính máu, mái tóc rối bời, trông cực kỳ bất cần đời.
Trông giống hệt người vừa ra tù.
Ánh mắt người đó nhìn Trì Thiển mang theo sự đánh giá nhẹ nhàng, xen lẫn chút ghét bỏ mà đối phương tự cho là đã che giấu rất kỹ.
Trì Thiển muốn nói lại thôi: “Xin hỏi, cậu ăn mặc thế này…”
“Ngầu lắm đúng không?”
“Vâng, rất có phong cách ngục tù.” Vừa nhìn đã biết là tội phạm tử hình chạy trốn khỏi nhà giam.
Người đàn ông xuống xe, giúp Trì Thiển cất hành lý vào cốp xe, rồi thúc giục cô lên xe.
Trì Thiển tưởng anh ấy đang vội nên cũng không nghĩ nhiều, sau khi lên xe, cô vẫy tay với quản gia Nam đang đứng ngây người ở cổng chính.
“Khoan… Cô chủ nhỏ ơi! Cậu ấy không phải…”
Người đàn ông dẫm mạnh chân ga, chiếc xe phóng vụt đi, chỉ chớp mắt đã cách quản gia Nam hơn mười mét.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Trì Thiển khó hiểu: “Hình như chú Nam muốn nói gì đó?”
Người đàn ông: “Ồ, chú ấy muốn nói cậu không phải cậu hai của cháu.”
“Vậy cậu là ai?”
“Đương nhiên cậu không phải người tốt lành gì.” Biểu cảm của người đàn ông lập tức trở nên u ám, giọng điệu nhuốm màu khủng bố: “Bây giờ cậu muốn đưa cháu lên bàn giải phẫu, sau đó bán với giá tốt. Khà khà khà!”
Trì Thiển: “…”
“Cậu ba, đùa vui không ạ?”
Trì Phong Tiêu nghẹn họng: “Sao cháu biết?”
“Đầu tiên, diện mạo của cậu có nét giống cậu cả. Thứ hai, tính cách của cậu khác với những miêu tả của ông ngoại về cậu hai. Thứ ba… cháu nghe cậu cả nói, cậu ba là diễn viên quần chúng.”
Trì Thiển lắc dầu, không ngờ cậu ba lại thảm như thế.
Chắc diễn vai quần chúng vất vả lắm nhỉ?
Ảnh đế Trì debut nhiều năm như thế, nhưng đây là lần đầu tiên bị người khác nhìn với ánh mắt đồng tình thế này.
Đột nhiên anh ấy lên cơn diễn xuất: “Diễn viên quần chúng thì sao? Đó là vì cậu không dựa dẫm vào gia đình, mà tự phấn đấu gian khổ. Bây giờ cháu chỉ cần donate cho cậu 100 tệ, đợi cậu nổi tiếng rồi, chắc chắn sẽ cho cháu hưởng phúc.”
Trì Thiển: “Cậu ơi, tuy hiện tại cậu chẳng có tài năng gì nổi trội, không kiếm được mấy đồng. Nhưng kỹ thuật vẽ bánh của cậu xuất sắc như thế, có lẽ tương lai cậu sẽ phất nhanh thôi.”
“... Sao cháu khó lừa thế.” Trì Phong Tiêu xụ mặt: “Mau đưa tiền đây, nếu không tối nay hai ta đi bộ về đấy.”
Trên người anh ấy không có tiền mặt.
Trì Thiển đưa cho anh ấy 101 tệ.
“Sao lại đưa thừa một tệ thế này?”
“Tiền mua bánh vẽ đó ạ.”
“...”
Trì Phong Tiêu ghé vào cây xăng để đổ xăng, rồi tiếp tục lên đường.
Trì Thiển hỏi: “Cậu ba ơi, cậu hai cháu đâu ạ?”
“Gần đây cậu hai cháu bận, không có thời gian chăm sóc cháu, nên đã trao đổi chút lợi ích của người trưởng thành với cậu.” Trì Phong Tiêu châm chước nói.
Trên thực tế, nguyên văn câu nói của cậu hai là: “Anh không có thời gian chăm trẻ giúp ông già, anh bị dị ứng với trẻ con.”
Sau đó lại dùng chiếc xe thể thao mà Trì Phong Tiêu thích nhất làm điều kiện trao đổi, mới thoát khỏi việc chăm trẻ.
Trì Phong Tiêu vốn không định đồng ý đâu, nhưng anh hai cho quá nhiều.
Chăm trẻ thôi mà, chỉ cần chăm không c.h.ế.t là được.
Nghe vậy, Trì Thiển biết ngay cậu ba này cũng không thích cô cho lắm, đến đón cô cũng không phải do tự nguyện.
Nhưng chẳng sao, cô không quá để bụng.
Bởi cô cũng không tự nguyện ăn hết cái bánh vẽ ban nãy.