Ông quản gia vuốt nếp nhăn trên ống tay áo rồi đi vào phòng bệnh: “Thưa cậu?”
Dư Niên ngẩng đầu lên: “Cháu muốn giấy với bút ạ.”
“Vâng, tôi sẽ chuẩn bị ngay.”
“Cảm ơn ông.”
Chỉ một lúc sau Dư Niên đã ngồi trước bàn, trước mặt cậu là giấy viết thư có mùi hoa hồng và hai chiếc bút máy sang trọng, thêm một lọ mực màu xanh.
Dư Niên phồng má dùng nắp bút máy chọc vào mặt mình.
Khó quá.
Cậu cảm thấy mình đã xuyên sách, không phải bia đỡ đạn lúc đầu kia.
Hình như phản diện lớn nhỏ nhận sai người rồi.
Tuy cậu nhát gan nhưng không muốn đâm lao phải theo lao, cướp đồ của người khác.
Cậu muốn nói rõ ràng tất cả mọi chuyện cho họ nhưng sợ mình nói không rõ, chỉ có thể viết ra ngoài.
Nhưng giờ cậu cũng không viết được.
Khi Dư Niên chọc mặt mình, phản diện lớn nhỏ vẫn ở ngoài phòng bệnh.
Hạ Tiểu Hạc hỏi: “Sao nhìn ba nhỏ càng lúc càng buồn thế ạ?”
Hạ Hành Khuyết nói: “Năm Niên Niên 16 tuổi không làm được đề toán cũng có tình trạng này.”
Hạ Tiểu Hạc cái hiểu cái không: “Hả? Vậy ba nhỏ lại gặp đề toán sao?”
*
Dư Niên cầm bút, cậu cứ ngồi như thế đến khi mặt trời xuống núi.
Một chữ cũng không ra nổi!
Cậu không muốn nói chuyện mình xuyên sách ra cho người khác biết— Nó là bàn tay vàng, Dư Niên đã đọc tất cả các bài viết trên mạng nên biết cái này không nói được.
Nhưng cậu cũng không muốn nhận vơ chồng con của bia đỡ đạn.
Khó quá đi mất!
Dư Niên đặt bút xuống, cậu ngẩng đầu lên gọi: “Ông ơi?”
Ông quản gia đi vào ngay: “Thưa cậu?”
“Hạ tổng đâu ạ?”
Dư Niên nghĩ quên đi, cậu cứ đi tìm Hạ tổng là được.
“Hạ tổng đang tổ chức một buổi họp online ở phòng bên cạnh, cậu muốn gặp ngài ấy sao?”
“Vâng, cháu muốn gặp anh ấy.”
“Vậy để tôi đi…”
“Đợi anh ấy họp xong đi ạ.”
*
Trên sân thượng, Dư Niên mặc quần áo bệnh nhân chống cằm nhìn khung cảnh xa lạ.
Mặt trời đã xuống núi, làn gió nhẹ thổi qua tóc Dư Niên thổi bay hai ba sợi. Ánh chiều tà chiếu xuống phủ lên màu nâu hạt dẻ nhè nhẹ.
Hạ Hành Khuyết vội vàng kết thúc cuộc họp online, anh đi lên sân thượng: “Niên Niên?”
Dư Niên quay đầu nhìn anh: “Hạ tổng.”
Hạ Hành Khuyết vội vàng lại gần: “Quản gia nói em tìm anh, có chuyện gì sao?” “Hạ tổng…” Dư Niên nhìn Hạ Hành Khuyết, không hiểu sao cậu thấy có chút chột dạ: “Anh có cảm thấy sau vụ tai nạn xe cộ, tôi không giống như trước nữa không?”
Hạ Hành Khuyết vô cùng chắc chắn nói: “Không có.”
“Ơ…” Anh dứt khoát vậy sao?
Dư Niên điên cuồng ám chỉ: “Không có thật sao? Có khi…”
Hạ Hành Khuyết vẫn không do dự: “Không có gì khác cả.”
Dư Niên hận sắt không thành thép, cậu hận mình không thể nắm cổ áo phản diện để hét vào tai anh rằng: “Tôi nói có là có! Tôi còn không biết mình có phải Niên Niên của anh luôn cơ?”
Ánh mắt Hạ Hành Khuyết dừng trên người Dư Niên tối đi, có vẻ như anh đã hiểu ra điều gì đó: “Niên Niên, em nghĩ rằng mình không phải Niên Niên sao?”
Khí thế của Dư Niên giảm xuống: “Chuyện đó không phải do tôi cố ý, tôi cũng bị tai nạn xe cộ mà.”
Hạ Hành Khuyết mím môi: “Đồ ngọt em thích ăn nhất là bánh kem dâu tây.”
Dư Niên ngẩng đầu khó hiểu nhìn anh: “Hả?”
Hạ Hành Khuyết nghiêm mặt nói: “Đồ uống em thích nhất là trà sữa trân châu khoai môn, đồ ăn yêu thích có quá nhiều, bò bít tết, thịt nướng, tôm hùm đất, em thích ăn bánh tráng nướng ở quán ăn nhỏ bên đường, đồ ăn sáng em thích nhất là canh thịt nạc thêm nhiều cải chua.”
Dư Niên: !
Sao anh biết được?
“Lúc thi toán chỉ có 19 điểm, em điên cuồng ăn 100 chiếc bánh quy số với hy vọng hình bù hình, kết quả thật sự thi được 100 điểm. Sau này em đều ăn 100 chiếc bánh quy số trước mỗi kỳ thi toán.”
Dư Niên: !!
Sao cả chuyện này anh cũng biết?
“Em vừa được nghỉ là thức đêm đọc truyện trên mạng, thích xem ‘gia đình quyền quý’ ‘vườn trường’ ‘báo thù ngược tra’ nhất. Truyện em thích nhất là [Cô vợ bỏ trốn của tổng tài bá đạo] đó là truyện khai sáng cho em, em đã đọc nó tám lần.”
Dư Niên: !!
Có chuyện gì anh chưa biết không?!
Dư Niên kiễng chân nhào ra phía trước muốn bịt miệng anh lại: “Không được nói nữa!”
Hạ Hành Khuyết dùng một tay ôm eo cậu, anh nghiêng đầu tránh cánh tay của Dư Niên, cuối cùng kết luận: “Niên Niên, anh có thể chắc chắn rằng em là Niên Niên.”
“Nếu em đang lo nghĩ về chuyện này thì không phải nghĩ nữa, chỉ cần tin anh là được.”
Nói xong câu đó Hạ Hành Khuyết mới quay đầu sang, anh ngoan ngoãn dán lên tay Dư Niên để cậu bịt miệng mình.
Ừm, không nói nữa.
Dư Niên nhìn anh, cậu không thể tỉnh táo lại.
Sao lại như thế này?
Vốn dĩ cậu định nói thẳng với Hạ Hành Khuyết sau đó trốn đến một nơi thật xa, mất công cậu ở trên sân thượng hóng gió, ấm ủ cảm xúc bi thương lâu như thế, kết quả là…
Chết tiệt, trùm phản diện nắm rõ cậu trong lòng bàn tay!
Hạ Hành Khuyết không nói gì nữa, anh chỉ lộ ra đôi mắt yên tĩnh nhìn cậu.
Dư Niên suýt nữa bị cuốn vào đôi mắt sâu thẳm của Hạ Hành Khuyết, cậu rụt tay lại, trốn khỏi lòng ng ực Hạ Hành Khuyết sau đó dùng tay che khuôn mặt đỏ bừng. “Cái đó… đúng không? Do tôi nghĩ nhiều sao?”
“Ừ.” Hạ Hành Khuyết suýt nữa bật cười: “Em lo về chuyện này cả buổi chiều à? Em nghĩ rằng em không phải em sao?”
“Không phải, tôi còn nghĩ thêm vài chuyện khác nữa.”
Hạ Hành Khuyết vừa họp online xong, anh vẫn đang mặc bộ tây trang sang trọng. Anh cởi áo khoác tây trang để khoác lên người Dư Niên: “Mặt trời xuống núi rồi, chúng ta về thôi.”
“Ừm.”
Dư Niên nắm lấy áo khoác tây trang của Hạ Hành Khuyết, cậu đi sau lưng anh xuống sân thượng.
Thấy bọn họ đi xuống, ông quản gia tiến lên đón: “Hạ tổng, có điện thoại rồi.”
“Ừ.” Hạ Hành Khuyết cầm điện thoại đưa cho Dư Niên: “Niên Niên, điện thoại mới này. Điện thoại của em bị đâm hỏng trong vụ tai nạn xe cộ rồi.”
“Ơ.” Dư Niên ngẩng đầu, hai mắt cậu sáng lên.
Không ngờ cậu cũng có một chiếc điện thoại thông minh riêng luôn. Lúc học cấp 3 không được như thế đâu.
Tốt quá!
Hạ Hành Khuyết nói: “Đã chuyển hết dữ liệu sang rồi, mấy cái app em thường dùng cũng tải xong.”