Chuyện ta gây gổ ở Thái học viện rất nhanh truyền tới tai phụ hoàng.
Chưa đến giờ tan học, Lai Hỉ công công đã đứng chờ ngoài cửa.
Lúc ấy ta mới cảm thấy hối hận: sao ta không kiềm chế được tay chân cơ chứ?
Vài ngày nay khổ sở xây dựng hình tượng “tiểu bạch thỏ” ngoan hiền, xem như tan tành mây khói.
“Tứ công chúa, bệ hạ truyền người tới ngự thư phòng.”
Ta đành bất đắc dĩ theo chân công công đi đến gặp phụ hoàng.
Vừa thấy mặt ta, người đã sa sầm, quát lớn:
“Đường đường là công chúa, lại học người ta đánh nhau? Còn thể thống gì nữa?!”
Ta bĩu môi, thấy ấm ức:
“Phụ hoàng, người còn chưa hỏi rõ đầu đuôi đã trách mắng nhi thần như vậy…”
Phụ hoàng xoa trán, nén giận hỏi:
“Vậy con nói xem, vì sao lại động thủ?”
“Tất nhiên là vì hắn chọc tức nhi thần trước…”
Ta còn chưa kịp giải thích thì bên ngoài đã vang lên tiếng truyền:
“Bẩm bệ hạ, nhị công chúa cầu kiến, nói là vì chuyện của Tứ công chúa mà đến.”
“Cho vào.”
Tang Lạc Lạc bước vào, vừa quỳ xuống đã rưng rưng nước mắt:
“Phụ hoàng, đều là lỗi của Lạc Lạc. Xin người đừng trách Tứ muội.”
✨ Theo dõi Mèo Kam Mập tại fanpage: Mèo Kam Mập nếu truyện tui hợp gu bạn nhé! Hoặc bạn muốn đề cử một bộ nào đó bạn thấy rất hay nhưng chưa có người edit.
Ta trợn trắng mắt, nghĩ thầm:
【Ngươi giả vờ té, khiến tên ngốc Chu Tự tưởng ta đẩy ngươi, giờ còn diễn tuồng nhân nghĩa gì nữa!】
“Là nhi thần đi đứng bất cẩn, khiến thế tử hiểu lầm muội ấy…” – nàng ta vừa khóc vừa nói.
【Ừ, vậy ngươi nên đi đo lại chân xem có hợp giày không, ngày nào cũng vấp!】
“Phụ hoàng, nếu Lạc Lạc cẩn thận hơn…”
Ta không chịu nổi nữa, buột miệng:
“Ngươi đủ rồi đấy, ngày nào cũng ngã! Có gì hay ho? Chẳng lẽ chỉ có chân ngươi nhỏ? Vừa nãy nếu không có Chu Tự, ta đã đánh cả ngươi rồi!”
Cả gian phòng lặng như tờ.
Ta lập tức bịt miệng, liếc nhìn phụ hoàng.
【Xong rồi, ta lại lỡ miệng!】
Tang Lạc Lạc được dìu lui ra, còn không quên khóc lóc:
“Phụ hoàng… Lạc Lạc không phải cố ý…”
Sắc mặt phụ hoàng càng đen như mực. Ta cứ ngỡ phen này thế nào cũng bị trách phạt, ai ngờ—
“Còn quỳ đó làm gì?”
【Hả?! Tha rồi sao?!】
Ta lập tức đứng dậy, chạy đến nịnh nọt:
“Phụ hoàng, nhi thần cam đoan, sau này tuyệt đối không đánh nhau nữa!”
Phụ hoàng hừ lạnh, ta xòe tay ra, làm bộ đáng thương:
“Triệu phu tử đã phạt rồi… nhi thần biết lỗi mà…”
“Đáng đánh.”
【Hu hu hu.】
“Về bôi thuốc đi. Nếu còn có lần sau…”
“Không dám! Không dám đâu ạ!” – ta vội xua tay như quạt mo.
Cuối cùng, phụ hoàng sai mẫu hậu đích thân dạy lễ nghi lại cho ta.
Nhưng khi mẫu hậu thấy vết roi trên tay ta, liền đau lòng bôi thuốc, gặng hỏi đầu đuôi sự việc. Nghe xong, sắc mặt bà trầm xuống:
“Tên tiểu tử họ Chu kia không biết trên dưới, con đánh như vậy là phải.”
“Còn con nha đầu giả bộ kia… để mẫu hậu thay con dạy dỗ. Con của ta, há có thể để chịu ấm ức?”
------------------
Mẫu hậu ta không chỉ cắt xén bổng lộc một tháng của Tang Lạc Lạc, đến kỳ hạ y, ngay cả một bộ xiêm y mới nàng ta cũng không được phân cho.
Tang quý phi tiến cung thỉnh cầu thay, mẫu hậu chỉ cười mỉm, thong thả nói:
“Nhị công chúa tháng trước đã sai Tư y cục chế riêng một bộ váy lưu quang, bản cung tra sổ, tốn đến năm trăm lượng bạc trắng. Tang quý phi, ngay cả Tứ công chúa do bổn cung sinh ra, đến sinh thần cũng không có lấy một bộ váy lưu quang năm trăm lượng như vậy.”
Một câu đã khiến Tang quý phi nghẹn họng, không nói thêm được lời nào, giận dữ bỏ đi khỏi Phượng Nghi cung.
Điều khiến người ta lưu tâm hơn lại là thái độ của phụ hoàng.
Lần này, người chẳng những không lên tiếng, thậm chí còn không hề có ý bảo vệ Tang Lạc Lạc. Tang quý phi vẫn luôn giữ hình tượng ôn nhu dịu hiền, cũng không dám vọng động.
Song, chiều gió trong cung đã bắt đầu thay đổi.
Trước kia, tuy cũng có vài kẻ lấy lòng ta, nhưng gần đây, số người nịnh bợ lại càng đông.
Ngay cả tại Thái học, những học sinh trước giờ vốn lạnh nhạt cũng thay nhau mở miệng khen ngợi:
“Hôm nay Tứ công chúa vận xiêm y thêu trăm hoa, thật khiến lòng người xiêu lạc.”
“Quả thực rất hợp với đôi hoa tai Đông Châu này!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nhị công chúa, người thấy có đúng thế không?”
Lũ người kia, đúng là giảo hoạt.
Ta hơi cong môi, chậm rãi nhìn về phía Tang Lạc Lạc.
Nàng ta mắt đỏ hoe, thân thể khẽ run, nghẹn ngào buông một câu: “Đẹp lắm,” rồi quay người bỏ chạy.
Chu Tự đau lòng, lập tức chạy tới tìm ta gây sự.
Đánh nhau? Ta chẳng ngán.
Chỉ là nếu để phụ hoàng biết, thì e rằng không ổn.
Vì vậy, ta hẹn hắn tới phía sau núi giả trong Ngự hoa viên – nơi chẳng ai lai vãng.
“Tề Tứ! Ta là biểu ca của ngươi, ngươi ra tay ác độc như vậy sao?”
Chu Tự ôm mắt phải, vẻ mặt tức giận mà chẳng dám tin.
Ta liếc xéo hắn, nhướn mày, ra dáng một công chúa càn rỡ:
“Chu Tự, ngươi nhiều lần vô lễ với bản cung, nay nể tình thân tộc, bản cung còn chưa sai Ngưu Thổ c.h.ặ.t t.a.y ngươi, đã là đại ân rồi.”
“Ngươi...!”
Hắn vừa định xông lên, đã bị Ngưu Thổ đá một cước vào đầu gối, trực tiếp quỳ rạp dưới chân ta.
Ta cúi người, nắm cằm hắn, nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt:
“Nếu còn lần sau...”
Lời còn chưa dứt, Chu Tự đã vùng khỏi tay ta, mặt đỏ như gấc, vừa bò vừa lăn mà chạy, không quên ngoái đầu lại buông lời độc địa:
“Tề Tứ, ngươi chờ đó cho ta!”
Hắn bỏ chạy mất.
Ngưu Thổ nghiêng đầu nhìn ta, ta khẽ lắc đầu:
“Thôi, để mặc hắn.”
Nếu hắn thật sự dám tới mách phụ hoàng, thì ngày mai khắp cung đều sẽ biết chuyện Chu Tự bị ta đè ra mà đánh một trận tơi bời.
Huống hồ, lần này là Ngưu Thổ ra tay, không liên quan gì đến ta cả.
Coi như ta cũng đã nghe lời phụ hoàng dạy bảo rồi.
Đường đường là công chúa, sao có thể tùy tiện động thủ với người khác?
-----------------
Liên tiếp ba ngày trôi qua, phụ hoàng vẫn không triệu kiến ta.
Chu Tự cũng không dám đến Thái học gây sự nữa.
Xem ra, bị đánh hai lần liên tiếp khiến hắn mất mặt không ít.
“Tứ muội, muội xem mà coi, chậc chậc…”
Trưởng tỷ vừa nhai hạt dưa vừa nghiêng đầu nhìn về phía trước.
Vị hôn phu của ta – Thẩm Cẩn Ngôn – đang ngồi cùng Tang Lạc Lạc, chụm đầu nghiên cứu thơ phú. Ánh mắt hắn ôn nhu, không còn vẻ lạnh lùng chán ghét như lúc đối diện ta.
Ta cướp nửa phần hạt dưa từ tay trưởng tỷ, khóe môi nhếch nhẹ, cười khinh:
“Quả thực là tài tử giai nhân... chỉ tiếc là không xứng đôi.”
Trưởng tỷ nhổ vỏ hạt dưa, hừ một tiếng:
“Hừ, đúng là một đôi cẩu nam nữ!”
“Phải đó.”
“Nam nhân tham lam như vậy, ăn trong bát còn ngó trong nồi, chẳng đáng để gả.”
“Trưởng tỷ nói chí phải.”
Ta và trưởng tỷ vừa nhai hạt dưa vừa nói xấu, càng nói càng khoái trá. Ta đang định hỏi nàng đám hạt dưa này là đầu bếp nào rang thì Chu Tự đột nhiên xuất hiện.
“Này! Tề Tứ!”
Mắt phải của hắn vẫn còn vết bầm xanh tím, trông vô cùng thảm hại. Ta nhịn không được, phun một nắm vỏ hạt dưa vào mặt hắn.
Chu Tự nổi giận:
“Đừng có nhai nữa! Ngươi có biết ngươi làm ta không học thuộc được bài thơ không?”
Ta bỏ hạt dưa xuống, hỏi lại:
“Chu Tự, ngươi có biết vì sao chúng ta lại bị phu tử xếp ngồi hàng cuối không?”
Hắn ngẩn ra: “Vì sao?”
Ta nhìn hắn bằng ánh mắt thương hại, chậm rãi đáp:
“Bởi vì trong mắt phu tử, chúng ta là hạng vô phương cứu chữa, không có tiền đồ gì.”
Trưởng tỷ chậc một tiếng:
“Bài thơ chỉ có bốn câu, ngươi học ba ngày vẫn chưa thuộc. Ta nói ngươi nên từ bỏ đi, dành thời gian ấy mà luyện thương pháp thì hơn.”
Chu Tự im thin thít, cúi đầu nhìn về phía đầu lớp – nơi Thẩm Cẩn Ngôn và Tang Lạc Lạc đang ngồi gần nhau.
Ánh mắt hắn đầy ấm ức.
Ngốc thật, Tang Lạc Lạc có yêu thơ phú thật sao?
Vì thương hại, ta dúi đám hạt dưa còn lại vào tay hắn.
Hắn cắn một cái, lập tức nhăn mặt, mắt ngấn lệ:
“Hu hu, hạt dưa này là do ai rang vậy, ta ghét vị ngũ vị hương...”