Cả đời này, Chu Viễn Hồi chưa từng gặp ai như Dụ Quân Chước.
Hắn trơ mắt nhìn đối phương tìm một dây buộc tóc, buộc một đầu vào cổ tay hắn, còn đầu kia thì nắm chặt trong tay mình.
"Thế này, nếu ngươi bỏ đi, ta sẽ phát hiện ngay." Dụ Quân Chước nghiêm túc nói.
Chu Viễn Hồi cúi mắt nhìn dây buộc tóc trên cổ tay, bỗng dưng cảm thấy mình trông giống con chó trong đại doanh Nam Cảnh kia.
Có lẽ vì đã buộc được sợi dây mà trong lòng an tâm hơn, Dụ Quân Chước ngủ ngon giấc hơn hẳn. Đợi đến khi y thở đều đều, Chu Viễn Hồi mới gỡ sợi dây trên tay ra, rồi buộc nó vào lưng ghế.
Sáng hôm sau, lúc tỉnh dậy, Dụ Quân Chước cảm thấy trong lòng có gì đó ấm áp. Y cúi đầu nhìn, liền thấy một cái đầu nhỏ lông xù đang rúc trong ngực mình. Không biết Tiểu Chu Dung chui vào chăn y từ lúc nào, ngủ còn rất say.
"Ưm?" Cậu bé dường như cảm nhận được điều gì, mơ màng mở mắt ra.
"Sao đệ lại chạy sang đây?" Dụ Quân Chước mỉm cười hỏi.
"Hì hì." Chu Dung ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên, cười rạng rỡ, "Phụ vương nói, đệ ngủ với ca ca thì ca ca sẽ không sợ nữa."
"Đệ mơ thấy phụ vương à?" Dụ Quân Chước nhéo nhéo má nhóc con.
Tiểu Chu Dung rúc sâu vào lòng y, giọng non nớt mà nghiêm túc nói: "Ca ca, đệ rất lo cho huynh, sau này không bắt huynh chơi trốn tìm với đệ nữa, huynh đừng sợ có được không?"
"Không sao đâu, có Dung nhi bên cạnh, ca ca sẽ không sợ nữa." Dụ Quân Chước dịu dàng dỗ dành.
Nghe vậy, Chu Dung lập tức cười tít mắt, nhanh nhẹn chui ra khỏi chăn.
Thấy quần áo của Chu Dung được đặt sẵn bên mép giường, Dụ Quân Chước định lấy giúp nhóc con mặc vào, không ngờ nhóc con lại tự mình đòi làm.
Chu Dung lớn lên trong Vương phủ, ngoài chuyện đọc sách viết chữ học hơi chậm, còn lại thứ gì cũng học rất nhanh. Những việc như mặc quần áo, ăn cơm, chỉ cần bản thân có thể làm được, phần lớn cậu bé đều có thể hoàn thành tốt dưới sự hỗ trợ của người khác.
"Ca ca, hôm nay đệ cũng mặc đồ đỏ giống huynh này..." Chu Dung mặc xong quần áo, ngoan ngoãn đứng yên để Dụ Quân Chước giúp cậu bé chỉnh lại đai áo, "Phụ vương thích màu đỏ nhất, huynh cũng thích màu đỏ nữa."
Thực ra, Dụ Quân Chước không hẳn là thích màu đỏ, chỉ là mới thành thân, nên không thể ăn mặc quá giản dị như trước kia.
Sau khi một lớn một nhỏ chỉnh trang xong xuôi và rửa mặt sạch sẽ, tiểu tư liền mang bữa sáng vào.
Dụ Quân Chước nhận ra hôm nay đồ ăn có chút khác so với mọi khi, thậm chí còn có một bát canh đặc biệt dành riêng cho y.
"Đây là món dược thiện được bếp làm theo đơn của Nhan đại phu, có tác dụng ôn bổ cơ thể." Tiểu tư giải thích.
"Thay ta cảm ơn Nhan đại phu và Lưu quản gia." Dụ Quân Chước đương nhiên cho rằng đây là do Lưu quản gia căn dặn. Tiểu tư nghe vậy chỉ đáp lời rồi lui xuống, không giải thích thêm gì nữa.
Cả ngày hôm nay không thấy bóng dáng Viễn Châu đâu, nhưng bên cạnh Dụ Quân Chước vẫn còn những hộ vệ khác, lại có Chu Dung bầu bạn, nên y cũng không quá sợ hãi. Mãi đến tối, Viễn Châu mới xuất hiện trong tẩm điện của y.
"Ngươi rời đi lúc nào vậy?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Trời sáng mới đi, ta đến thẩm vấn thích khách bị bắt."
"Hắn khai gì không?"
"Không nhằm vào ngươi, đã xử lý xong rồi."
Dụ Quân Chước hơi nghi hoặc: "Vậy tại sao hắn lại bắt ta?"
"Nếu hắn thực sự muốn hại ngươi, sao có thể để mặc ngươi kêu cứu, lại còn dễ dàng để ngươi làm hắn bị thương nặng như vậy?"
Ngẫm lại cũng đúng, nếu người đó thực sự muốn giết y, thì trước khi y kịp kêu cứu đã có thể một dao cắt đứt cổ họng rồi.
Hôm qua y chỉ là quá hoảng loạn nên mới sợ đến vậy. Nghĩ kỹ lại, kiếp trước kẻ muốn lấy mạng y còn cẩn thận đến mức chờ đến ngày tuyết rơi, phục kích y trong con hẻm tối không một bóng người, lại còn ra tay cùng lúc hai người. Điều đó đủ để thấy chúng vô cùng cẩn trọng.
Người như vậy chắc chắn không dám chạy đến Hoài Vương phủ mà làm càn.
Đêm nay, Tiểu Chu Dung chính thức chuyển vào tẩm điện của Dụ Quân Chước.
Trên giường có thêm một nhóc con, trong điện cũng bớt quạnh quẽ, khiến Dụ Quân Chước ngủ yên giấc hơn nhiều.
Lúc nửa tỉnh nửa mê, y mơ hồ nghe thấy nhóc con trong lòng dường như khẽ gọi một tiếng "Phụ vương". Nhưng sáng hôm sau, khi y hỏi lại, Chu Dung liên tục lắc đầu phủ nhận, nói rằng mình không hề gọi.
"Huynh ấy có thể làm chứng, Dung nhi không gọi phụ vương đâu." Cậu bé chỉ sang Chu Viễn Hồi bên cạnh.
"Dung nhi không gọi, là ca ca nghe nhầm thôi." Dụ Quân Chước đoán, có lẽ đứa trẻ này nhớ Hoài Vương nên trong mơ mới gọi "Phụ vương", chỉ là sau khi tỉnh dậy lại quên mất nên không chịu thừa nhận.
Đứa trẻ này cũng thật đáng thương, từ nhỏ đã lớn lên trong Hoài Vương phủ, mẫu thân không rõ tung tích, phụ thân thì quanh năm không ở bên cạnh. Nghĩ đến đây, Dụ Quân Chước không khỏi nhớ đến Hoài Vương—tại sao tin Hoài Vương qua đời đến giờ vẫn chưa truyền về Kinh thành?
Lần này, Hoài Vương sẽ không phải chưa chết đấy chứ?
"Nam Cảnh vẫn chưa có tin tức gì sao?" Y hỏi Viễn Châu.
"Chưa." Chu Viễn Hồi đáp.
"Hôm nay ngươi cùng ta và Dung nhi ra ngoài một chuyến đi. Ta muốn dẫn nó đến chùa cầu phúc cho Vương gia." Nếu Chu Dung nhớ nhung Hoài Vương đến vậy, thì đưa cậu bé đi cầu phúc cũng xem như một sự an ủi.
Chu Viễn Hồi không nói nhiều, lập tức đi dặn người chuẩn bị xe ngựa.
Sau khi thành thân, đây là lần đầu tiên Dụ Quân Chước rời khỏi Hoài Vương phủ. Rõ ràng khoảng thời gian không dài, nhưng y lại cảm thấy Kinh thành dường như đã khác trước.
Hàng cây ven đường đã khoác lên màu xanh non mới mẻ, ngay cả y phục của người qua lại trên phố cũng rực rỡ hơn hẳn so với lúc đầu xuân.
Xe ngựa chậm rãi băng qua những con phố nhộn nhịp trong Kinh thành, hướng về chùa Thanh Âm ở ngoại thành.
"Chùa Thanh Âm này xây trên núi, ngươi cố tình chọn chỗ này đúng không?" Dụ Quân Chước nhìn con đường núi gập ghềnh, sắc mặt vô cùng phức tạp.
"Nhan đại phu nói ngươi có thể vận động vừa phải." Chu Viễn Hồi đáp.
"Ngươi gọi cái này là vừa phải à?"
"Mệt rồi thì ta cõng ngươi."
Dụ Quân Chước lười tranh cãi với hắn, bèn cất bước đi lên đường núi.
Chu Viễn Hồi lấy từ xe ngựa ra một dải buộc, trực tiếp buộc Tiểu Chu Dung trước ngực mình. Sau đó, hắn bước đến trước mặt Dụ Quân Chước, kéo tay đối phương vòng qua cổ mình, chẳng nói chẳng rằng liền cõng người lên.
"Ta có thể tự đi!" Dụ Quân Chước phản kháng.
"Chờ ngươi leo lên tới nơi thì trời cũng tối mất rồi."
Dụ Quân Chước biết người này sức lực lớn, nhưng không ngờ lại lớn đến mức này. Trước ngực buộc một nhóc con, sau lưng còn cõng một người trưởng thành, vậy mà hắn vẫn có thể nhẹ nhàng leo núi như không.
Ngôi chùa này tuy nằm ở vị trí khá cao, nhưng được cái ít người, yên tĩnh. Suốt quãng đường đi hầu như không thấy mấy khách hành hương, đến khi vào chùa cũng chẳng có bao nhiêu người.
Dụ Quân Chước dẫn Chu Dung đi dâng hương cầu phúc cho Hoài Vương, sau đó lại quyên chút tiền hương hỏa.
Ba người cùng ăn một bữa cơm chay trong chùa rồi mới xuống núi.
"Ngươi cầu gì vậy?" Trên đường về, Chu Viễn Hồi hỏi.
"Đương nhiên là cầu cho Nam Cảnh sớm ngày yên ổn, Vương gia bình an trở về."
"Thành tâm chứ?"
"Còn phải hỏi sao? Cả đời này chưa bao giờ ta thành tâm đến vậy."
Lời này của Dụ Quân Chước không hề giả dối. Y thực lòng mong Hoài Vương có thể trở về bình an. Nếu Hoài Vương không chết, Chu Dung sẽ có người chăm sóc, còn y, đợi đến khi đủ khả năng tự lập, có lẽ có thể xin một tờ hòa ly rời khỏi Hoài Vương phủ, thậm chí còn có cơ hội nhìn ngắm thế giới bên ngoài Kinh thành.
"Nếu ngươi đã thành tâm, những gì cầu hôm nay hẳn sẽ toại nguyện." Chu Viễn Hồi nói.
"Vậy thì mượn lời tốt lành của ngươi vậy." Dụ Quân Chước đáp, rồi cúi đầu nhìn Chu Dung trong lòng, hỏi, "Dung nhi cầu gì nào?"
Chu Dung liếc nhìn Chu Viễn Hồi, lại nhìn sang Dụ Quân Chước, nghiêm túc nói: "Dung nhi cầu Bồ Tát phù hộ để phụ vương, ca ca và Dung nhi... có thể mãi mãi ở bên nhau, không bao giờ xa cách."
Dụ Quân Chước đưa tay xoa nhẹ lên mái đầu nhỏ của cậu bé, lòng chợt dâng lên một cảm giác chua xót.
Bởi y biết, chín phần mười nguyện vọng của nhóc con này là không thể thành hiện thực.
Lúc xe ngựa vào thành, trời vẫn còn sớm, nhưng chẳng hiểu sao phố xá lại vắng vẻ hơn hẳn buổi sáng. Không ít cửa hàng ven đường thậm chí còn đóng cửa.
"Ca ca, đệ muốn ăn kẹo hồ lô!" Chu Dung bỗng nhiên lên tiếng.
Dụ Quân Chước vén rèm xe nhìn ra ngoài, quả nhiên thấy một hàng bán kẹo hồ lô ở góc phố.
Y bế Chu Dung xuống xe, định mua cho nhóc một xâu, không ngờ Chu Viễn Hồi lại trả tiền cho hai xâu. Cứ thế, Dụ Quân Chước một cách khó hiểu cũng có trong tay một xâu kẹo hồ lô.
Y cầm kẹo hồ lô ngắm nghía một lúc, cắn thử một miếng, chua đến mức nhăn cả mặt.
"Sao chua vậy?" Dụ Quân Chước cau mày.
"Ngươi chưa từng ăn à?" Chu Viễn Hồi hỏi.
"Hồi còn ở thôn trang, chẳng ai mua cho ta mấy thứ này. Khi đó ta lại ương bướng, luôn nghĩ rằng kẹo hồ lô là đồ trẻ con, tự mình đi mua thì mất mặt." Dụ Quân Chước vừa nói vừa cắn thêm một miếng, dần dần quen với vị chua ngọt ấy.
Ánh mắt Chu Viễn Hồi dừng lại khóe môi thiếu niên, nơi còn vương chút nước đường, hắn vô thức giơ tay lên, nhưng rồi lại thu về.
"Hôm nay cho ngươi nếm thử một lần." Chu Viễn Hồi đáp.
Dụ Quân Chước chẳng để tâm lời hắn nói, ai ngờ tên nam nhân này lại thật sự bước vào tiệm mứt hoa quả bên kia đường, mua mỗi loại một phần, gần như vơ sạch cả tiệm.
"Ngươi điên rồi à?" Dụ Quân Chước kinh ngạc.
"Dung nhi thích ăn." Chu Viễn Hồi thản nhiên nói.
Nghe vậy, Dụ Quân Chước liền cầm một miếng nhét vào miệng Chu Dung. Nhóc con liếc nhìn Chu Viễn Hồi một cái, rồi miễn cưỡng nhai nuốt.
Lên xe ngựa, Dụ Quân Chước thử hết nào là mứt đào, mứt mơ cùng đủ loại mứt hoa quả khác, ăn đến mức miệng ngọt lịm mới chịu dừng.
"Ngon không?" Chu Dung hỏi.
"Không phải đệ thích ăn sao? Còn hỏi ta?" Dụ Quân Chước bật cười.
Chu Dung cũng cười theo, rồi nép vào lòng y, không nói gì nữa.
Xe ngựa dừng lại trước cổng Hoài Vương phủ.
Dụ Quân Chước vừa bước xuống xe, liền phát hiện cánh cổng vốn luôn đóng chặt hôm nay lại mở rộng.
"Sao lại mở cửa trước thế này?" Y khó hiểu hỏi.
Chu Viễn Hồi không đáp, chỉ lùi lại một bước, lặng lẽ đi theo sau hai người.
Dụ Quân Chước vừa bước vào cổng, liền cảm thấy bầu không khí trong phủ có gì đó không ổn.
Cho đến khi y nhìn thấy người gác cổng mắt đỏ hoe chạy ra đón mình.
"Đã xảy ra chuyện gì?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Vương phi, Vương gia ngài ấy..."
Đầu Dụ Quân Chước ong lên một tiếng. Dù sớm đã chuẩn bị tâm lý, nhưng khi thật sự nghe thấy tin này, y vẫn không khỏi chấn động.
Y sải bước vào trong viện, chỉ thấy Vương phủ vốn luôn lạnh lẽo vắng lặng, hôm nay lại có rất nhiều người mặc võ phục đứng đầy sân.
Thấy y đến, đám đông vô thức tách ra nhường đường.
Lúc này, Dụ Quân Chước mới nhìn rõ giữa vòng người, một vị võ tướng khoác quân phục Định Nam Quân đang cung kính nâng trên tay một chiếc đỉnh chiến khôi.
Đỉnh chiến khôi: là một cách nói cổ, thường dùng để chỉ mũ giáp đội đầu của binh sĩ hoặc tướng lĩnh thời xưa.
"Hoài Vương điện hạ... đã hy sinh vì nước."
"Nam Cảnh cách Kinh thành ngàn dặm, theo di ngôn của Vương gia, không cần đưa linh cữu hồi kinh..."
Vậy là bọn họ... chỉ mang về một chiếc đỉnh chiến khôi của Hoài Vương?
Dụ Quân Chước bước lên, nhìn chằm chằm vào chiếc đỉnh chiến khôi trong tay vị tướng kia, nhất thời không biết nên phản ứng thế nào.
Giờ đây, thân phận của y là quả phu của Hoài Vương, còn những người trước mặt đều là thuộc h.ạ th.ân tín của Vương gia.
Thế nên lúc này... y phải khóc tang ư?
Đúng, y phải ôm chiến khôi của Hoài Vương mà đau đớn khóc lóc!
"Vương gia..." Dụ Quân Chước gào lên một tiếng, đưa tay định nhận lấy đỉnh chiến khôi.
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, sau gáy y chợt tê rần, trước mắt tối sầm lại, lập tức mất đi ý thức.
"Vương phi!"
"Mau gọi đại phu!"
"Ca ca, hu hu hu!"
Vương phủ lập tức rối loạn cả lên, chỉ có Dụ Quân Chước là bị buộc phải đứng ngoài mọi chuyện.
Đến khi y tỉnh lại trong tẩm điện, sau gáy vẫn còn hơi tê dại.
"Ta vừa rồi bị sao vậy?" Y đưa tay xoa xoa sau gáy.
"Ngất đi." Chu Viễn Hồi đưa cho y một bộ tang phục, "Thay vào đi."
"Ta ngất thế nào?" Dụ Quân Chước khó hiểu.
"Mứt mơ." Chu Viễn Hồi chỉ vào đĩa mứt trên bàn.
Dụ Quân Chước cuối cùng cũng hiểu ra—vừa rồi y bị người này dùng mứt mơ đánh ngất?
"Sao ngươi lại tập kích ta?"
"Sợ ngươi khóc không nổi, mất mặt."
Dụ Quân Chước: ...
Nhớ lại rồi, lúc đó y đúng là định khóc tang cho Vương gia.
"Lúc đó, ta có thể khóc được." Y nghiêm túc nói.
"Yên tâm, trước mặt người ngoài sẽ có lúc ngươi phải khóc. Giờ thì tốt nhất giữ sức đi."
Dụ Quân Chước chưa từng trải qua tang lễ của Hoàng tộc, nhưng y cũng đoán được quá trình chắc hẳn rất rườm rà, có khi vừa phải canh linh cữu vừa phải khóc tang, chẳng biết sẽ phải chịu khổ bao lâu nữa.
"Ngươi..."
Chu Viễn Hồi vừa mở hộp đựng thức ăn trên bàn, quay đầu lại liền thấy thiếu niên đã thay sang một thân tang phục, không khỏi sững người.
Những ngày qua, Dụ Quân Chước luôn mặc áo đỏ, hôm nay đổi sang vải gai trắng đơn sơ, trông lại càng thêm yếu ớt, khiến người ta không khỏi sinh lòng thương tiếc.
"Sao vậy? Ta mặc sai à?" Dụ Quân Chước hỏi.
"Không... không có." Chu Viễn Hồi chỉ vào đĩa điểm tâm trên bàn, "Ăn hết đi."
"Nhiều thế, ăn hết sao?"
"Một lát ngươi còn phải canh linh cữu, suốt đêm không được ăn gì đâu."
Chu Viễn Hồi đi ra ngoài dặn dò vài câu, lúc quay lại liền thấy thiếu niên vừa cố nhét bánh vào miệng, vừa lén giấu vào trong ngực.