Dụ Quân Chước chỉ khẽ tháo lỏng đai lưng của cả hai, không để y phục trút xuống quá nhiều.
"Ta nên... làm thế nào?" Y nhỏ giọng hỏi, trong mắt mang theo một tia do dự cùng ngượng ngùng.
Chu Viễn Hồi không đáp ngay, chỉ vươn tay ôm lấy y, nhẹ nhàng đặt lên đùi mình, động tác trầm ổn mà vững vàng.
"Còn nhớ rõ, ta đã làm thế nào không?" Chu Viễn Hồi nắm lấy tay y, nhẹ nhàng chấm một ít cao hương trong bình sứ nhỏ, dẫn dắt từng bước, "Đừng vội, chớ làm bản thân bị thương... Từng chút một, chậm rãi thôi."
Dụ Quân Chước cố nén cảm giác thẹn thùng, chậm rãi đưa tay ra phía sau.
Chu Viễn Hồi rất chu đáo, vươn tay giữ lấy vạt áo giúp y, để tránh làm động tác trở nên bất tiện.
"Chậm một chút..." Chu Viễn Hồi ôm lấy y, giọng nói trầm ổn mà ôn nhu, mang theo vài phần kiên nhẫn.
Dụ Quân Chước vốn đã căng thẳng, hơn nữa cũng không có nhiều sức lực, chẳng bao lâu liền khẽ dừng lại, thở nhẹ một hơi, tựa hồ có chút muốn từ bỏ.
"Có thể." Dụ Quân Chước khẽ ngẩng đầu, ánh mắt dừng trên người Chu Viễn Hồi.
"Để ta kiểm tra một chút."
Chu Viễn Hồi nói, sau đó cũng chấm một ít hương cao trong bình sứ nhỏ, động tác trầm ổn mà cẩn trọng.
Dụ Quân Chước vùi đầu vào cổ hắn, hai tay vòng qua ôm lấy cổ Chu Viễn Hồi, để hắn có thể thuận lợi hơn một chút.
Bàn tay mang theo lớp chai mỏng của nam nhân, hòa lẫn với cảm giác lành lạnh của hương cao, trong khoảnh khắc chạm vào liền khơi dậy một trận tê dại như có như không, theo sống lưng lan ra khắp toàn thân.
"Ưm..." Dụ Quân Chước khẽ run, không nhịn được mà phát ra một tiếng rên nhẹ.
"May mà kiểm tra trước một chút, bằng không lát nữa em lại than đau."
Dụ Quân Chước cắn môi, nhỏ giọng phản bác: "Ngài không phải nói tay bị thương, không tiện sao..."
"Ta có hai tay, em quên rồi sao?" Chu Viễn Hồi bật cười.
Dụ Quân Chước lập tức hiểu ra, hắn rõ ràng có thể tự mình làm, vậy mà lại cố tình đẩy phần việc này cho y. Hắn... đúng là cố ý!
"Ngài sao có thể như vậy chứ?" Dụ Quân Chước khẽ giọng kháng nghị.
"Em có biết vừa rồi trông đáng yêu đến nhường nào không?" Chu Viễn Hồi ghé sát bên tai y, giọng nói trầm thấp mà mang theo ý cười.
Dụ Quân Chước bị lòng bàn tay mang theo vết chai mỏng của hắn trêu chọc đến mức không thể phân tâm, chỉ có thể cắn chặt môi, cố gắng kìm nén, không để bản thân phát ra thanh âm khó xử.
Chu Viễn Hồi vô cùng kiên nhẫn, chỉ đến khi chắc chắn sẽ không làm y bị thương mới nhẹ nhàng nâng người lên, sau đó chậm rãi buông xuống.
"A..."
Khoảnh khắc không kịp thích ứng, khiến Dụ Quân Chước vô thức thốt ra một tiếng kinh hô.
Chu Viễn Hồi cúi người, nhanh chóng ngậm lấy đôi môi y, nuốt trọn thanh âm kia, tránh để người bên ngoài xe ngựa nghe thấy.
Xe ngựa vẫn lăn bánh trên quan đạo.
Con đường không quá gập ghềnh, nhưng thỉnh thoảng vẫn có chút xóc nảy.
Dụ Quân Chước cảm nhận rõ ràng thân thể mình khẽ lay động theo từng nhịp rung lắc của xe ngựa, hơi thở rối loạn, nhịp tim cũng theo đó mà hỗn loạn.
Nhưng y không dám lên tiếng, chỉ có thể cắn chặt môi, cố gắng chịu đựng.
"Vương gia... Không được..." Giọng y run nhẹ, cả người gần như bám chặt lấy Chu Viễn Hồi.
"Đến trạm nghỉ chân còn một canh giờ nữa, đừng nóng vội."
Chu Viễn Hồi kiên nhẫn mười phần, tuyệt không dễ dàng từ bỏ.
Dụ Quân Chước kêu trời trời chẳng thấu, gọi đất đất chẳng hay, chỉ có thể vùi mặt vào cổ hắn mà nức nở.
Mãi đến gần một canh giờ sau, y mới tựa vào lòng ngực Chu Viễn Hồi, nặng nề chìm vào giấc ngủ.
Cuối cùng, xe ngựa cũng đến nơi. Chu Viễn Hồi không chút do dự bế thẳng Dụ Quân Chước xuống xe. Dụ Quân Chước vừa thẹn thùng vừa mệt mỏi, chẳng còn sức giãy giụa, đành chỉ có thể nhắm mắt, vờ như vẫn đang ngủ.
Thành Quận Vương ban đầu còn lo lắng không biết nhị ca mình thế nào, đến khi trông thấy đối phương ôm tẩu tẩu xuống xe thì ngẩn ra, sững sờ hồi lâu.
Rốt cuộc là ai bị độc trùng cắn vậy?
Sao nhìn thế nào cũng giống như tẩu tẩu mới là người chịu khổ?
Dụ Quân Chước hôm nay đặc biệt mệt mỏi, đến bữa tối cũng không muốn ăn, cuối cùng bị Chu Viễn Hồi ép phải dùng hết một bát cháo.
Y không nhịn được mà cảm thán, Chu Viễn Hồi thật sự tinh lực quá mức dồi dào!
Chẳng trách hắn có thể đánh từ Nam Thiệu sang Đông Châu. Y thậm chí hoài nghi, liệu khi ra chiến trường, người này có khi nào chẳng cần nghỉ ngơi, chỉ biết ngày đêm không ngừng xông pha?
Nhưng điều khiến y kinh ngạc nhất chính là, đêm nay, Chu Viễn Hồi lại còn muốn...
"Ta không được." Dụ Quân Chước khẽ nói.
"Em không cần động, ta bảo đảm sẽ không để em mệt mỏi."
Dụ Quân Chước giờ phút này đã chẳng còn tin những lời dối gạt đó của hắn nữa.
Thế nhưng, Chu Viễn Hồi lại nhìn y bằng ánh mắt tràn đầy mong đợi, còn ghé sát bên tai mà dỗ dành không ngừng, bàn tay to kia cũng chưa từng an phận lấy một khắc. Dụ Quân Chước nghĩ đến việc hắn vừa bị độc trùng cắn, chẳng rõ có để lại di chứng gì không, liền không đành lòng cự tuyệt.
"Em lúc nào cũng dễ mềm lòng như vậy, sao có thể làm quan hành sự nghiêm minh đây?" Chu Viễn Hồi được lợi còn lên mặt.
Miệng nói những lời dịu dàng nhất, nhưng hành động lại bá đạo không chừa đường lui...
Dụ Quân Chước ngẩn người nhìn khuôn mặt anh tuấn của nam nhân trước mắt, thầm nghĩ: Chu Viễn Hồi người này, thật sự quá xấu xa rồi!
Chặng đường phía sau xem như thuận lợi, không gặp thêm biến cố gì quá lớn.
Vết thương trên tay Chu Viễn Hồi cũng đã khép lại khá tốt, không hề xuất hiện tình trạng hôn mê hay bất kỳ triệu chứng bất ổn nào.
Khi đoàn sứ giả tiến vào Kinh thành, quan viên Lễ bộ đã sớm chờ sẵn ngoài cổng thành để nghênh tiếp, khí thế vô cùng long trọng.
Dụ Quân Chước xuyên qua màn xe, tình cờ nhìn thấy bóng dáng của Kỳ chưởng quầy. Đối phương cùng Kỳ phu nhân đứng bên cạnh hộ vệ của Hoài Vương phủ, đi cùng họ còn có cả Lưu quản gia.
Sứ đoàn Nam Thiệu được người của Lễ bộ dẫn đến dịch quán để tạm nghỉ ngơi, chỉnh đốn lại hành trình.
Dụ Quân Chước thì nhảy xuống xe ngựa, cùng Kỳ Phong đến gặp cữu cữu và cữu mẫu để nói chuyện. Phu thê Kỳ chưởng quầy thấy hai người đều bình an vô sự, lúc này mới yên tâm.
Chu Viễn Hồi cũng lại gần chào hỏi hai người, sau đó giao Chu Dung cho Lưu quản gia chăm sóc.
"Em cứ cùng cữu cữu về trước, ta phải vào cung một chuyến." Chu Viễn Hồi quay sang nói với Dụ Quân Chước.
"Ta đi cùng ngài." Dụ Quân Chước mở miệng.
Chu Viễn Hồi hơi chần chừ.
Dụ Quân Chước thấy vậy, tưởng rằng hắn có điều kiêng kỵ nên nói: "Ta có Kim Lệnh, có thể tùy thời tiến cung."
"Không phải vì chuyện đó, dù không có Kim Lệnh, em cũng có thể vào cung." Chu Viễn Hồi bất đắc dĩ cười, cuối cùng chỉ có thể gật đầu đồng ý để y đi theo.
Lần này vào cung, một là để bẩm báo tình hình với Hoàng đế, hai là để thái y bắt mạch kiểm tra. Chu Viễn Hồi không chắc thái y sẽ nói thế nào, lo Dụ Quân Chước sẽ lo lắng, nên mới do dự một chút.
Nhưng nghĩ lại, nếu không để y theo cùng, e rằng thiếu niên này sẽ càng thêm bất an.
Vậy nên, Chu Viễn Hồi dẫn theo Dụ Quân Chước vào cung, tiện thể kéo theo cả Thành Quận Vương. Lần trước hắn ta tự mình rời Kinh, không hề xin phép Hoàng đế, giờ đây hồi Kinh, trong lòng thấp thỏm không yên.
Hoàng đế đã sớm nghe tin Chu Viễn Hồi bị độc trùng cắn, liền lập tức triệu Viện phán Thái Y Viện cùng mấy vị thái y tinh thông thuật giải độc đến. Gặp mặt xong, ngài không hỏi han gì nhiều, trước tiên bảo các thái y bắt mạch cho Chu Viễn Hồi.
Mấy vị thái y lần lượt chẩn mạch, lại tụ họp tham khảo y thư trong chốc lát, cuối cùng Viện phán đứng ra bẩm báo.
"Mạch tượng của Vương gia không có gì bất thường, thần đoán hẳn là không có nguy hiểm." Viện phán nói.
"Nhưng ngày đó hắn thực sự đã bị độc trùng cắn. Đại phu đi theo sứ đoàn Nam Thiệu, cùng những đại phu chúng ta mời trên đường đều đã xác nhận chuyện này." Dụ Quân Chước nghi hoặc lên tiếng.
"Vương phi chớ lo lắng." Viện phán trấn an, "Thần cùng các vị thái y vừa rồi đã bàn bạc, suy đoán nguyên nhân Vương gia không việc gì có thể liên quan đến độc Vong Xuyên. Loại độc này được xem là kỳ độc trong thiên hạ, dù Vương gia đã từng giải độc, nhưng dư độc vẫn ít nhiều ảnh hưởng đến thân thể. Có lẽ chính vì thế mà độc trùng lần này lại bị độc Vong Xuyên khắc chế."
Dụ Quân Chước nghe xong, liền bừng tỉnh đại ngộ.
"Không ngờ trên đời lại có chuyện kỳ lạ như vậy." Hoàng đế nghĩ mà sợ, "May mắn thay."
Mấy vị thái y chưa từng gặp qua tình huống này, đều không khỏi tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
Xác nhận Chu Viễn Hồi không còn gì đáng lo, Hoàng đế mới phất tay cho lui các thái y, rồi đứng dậy đi tới trước mặt hắn.
"Lần này các ngươi vất vả rồi. Quá vài ngày nữa sẽ tiến hành hòa đàm với Nam Thiệu, việc này—"
"Hoàng huynh, thần đệ tuy chưa ch·ết, nhưng cũng muốn tĩnh dưỡng một thời gian. Chuyện hòa đàm này, có lẽ nên miễn cho thần đệ tham dự đi?"
Ngài lại quay sang nhìn Dụ Quân Chước, mỉm cười nói: "Hiện giờ Kinh thành đang vào độ tiết trời đẹp nhất. Năm ngoái phu thê các ngươi không bắt kịp dịp tốt, năm nay ở Kinh thành, vừa hay có thể thong dong dạo chơi một phen."
Dụ Quân Chước thầm nghĩ, Hoàng đế còn bày trò diễn kịch trước mặt Chu Viễn Hồi sao?
Y đã sớm biết chân tướng rồi. Năm ngoái, Hoài Vương điện hạ rõ ràng đã cùng y xem hội ngắm hoa, nào có chuyện không kịp dịp tốt?
Hai người cũng không nán lại lâu, rất nhanh liền cáo lui rời đi.
Thành Quận Vương vốn định đi theo cùng, nhưng lại bị Hoàng đế giữ lại.
"Nhị ca, tẩu tẩu, đừng đi mà!" Thành Quận Vương vội vàng cầu cứu.
Chu Viễn Hồi ngoảnh lại, chậm rãi nói: "Hoàng huynh hẳn là rất nhớ ngươi, vừa hay nhân cơ hội này nói với huynh ấy xem chuyến này ngươi tiến bộ ra sao. Biết đâu hoàng huynh cao hứng, sẽ không đánh ngươi thì sao?"
Nói xong, hắn thản nhiên lôi kéo Dụ Quân Chước rời đi, để lại Thành Quận Vương bất lực một mình đối mặt với Hoàng đế.
Hoàng đế nhìn hắn chằm chằm, ánh mắt chẳng còn chút ôn hòa nào như khi đối diện với phu thê Hoài Vương ban nãy.
"Hoàng huynh..." Thành Quận Vương chột dạ vô cùng.
"Lúc trước rời kinh không phải rất dũng mãnh sao? Sao hôm nay lại rụt rè thế này?" Hoàng đế cười lạnh, ánh mắt sắc bén quét qua, "Tốt nhất là ngươi mau khai ra ngọn nguồn, có lẽ trẫm còn có thể khoan hồng, không trách phạt ngươi."
Thành Quận Vương: ...
Xong đời rồi.
Bên ngoài đại điện, hai người vừa ra khỏi cung.
Dụ Quân Chước sau khi hành lễ cáo biệt, đột nhiên dừng lại bước chân.
"Sao vậy?" Chu Viễn Hồi hỏi.
Dụ Quân Chước nhìn hắn chằm chằm, giọng có chút không vui.
"Ngài từ sớm đã đoán được độc tính của độc trùng và độc Vong Xuyên là tương khắc, đúng không?"
Lúc nãy, khi thái y giải thích, y để ý thấy Chu Viễn Hồi thần sắc bình tĩnh, không chút ngạc nhiên. Điều này chứng tỏ hắn đã nghĩ đến khả năng đó từ trước.
Thực ra, chuyện này cũng không quá khó đoán. Chỉ là Dụ Quân Chước lo lắng quá mức, nhất thời không suy xét kỹ.
"Cũng không hẳn là đoán chắc, chỉ là mơ hồ cảm thấy có chút liên quan." Chu Viễn Hồi nói.
Dụ Quân Chước nghe vậy, càng thêm tức giận.
"Ngài nếu đã sớm có suy đoán, tại sao trên đường không nói cho ta? Hại ta mỗi ngày đều lo lắng thấp thỏm, sợ ngài ngủ một giấc rồi không tỉnh lại nữa!"
Càng nói càng thấy giận.
Dọc đường đi, không biết bao nhiêu lần y tỉnh giấc lúc nửa đêm, phải ghé vào ngực Chu Viễn Hồi nghe nhịp tim của hắn, xác nhận người này vẫn còn sống, mới dám yên tâm ngủ tiếp.
Nỗi lo lắng ấy, há có thể dễ dàng bỏ qua?
Tuy rằng khí sắc và tinh thần của Chu Viễn Hồi hoàn toàn không giống người bị trúng độc, nhưng nghe Dụ Quân Chước chất vấn, hắn vẫn có chút chột dạ.
Hắn vội vàng giải thích: "Ta chẳng qua sợ đoán sai, để em vui mừng vô ích thôi."
"Ngài không nói thì ta sẽ không lo lắng sao?" Dụ Quân Chước trừng mắt liếc hắn một cái, giọng điệu không vui, "Có phải ngài cố ý giấu ta, chỉ để cùng ta thân cận thêm hay không?"
"Không phải." Chu Viễn Hồi kiên quyết phủ nhận.
"Lần trước còn nói sẽ không gạt ta nữa, toàn là dỗ người!"
Nói xong, Dụ Quân Chước xoay người bỏ đi, bước chân gấp gáp, rõ ràng đang giận.