Lúc nhỏ, tiểu tử này từng chứng kiến quá nhiều cảnh Chu Viễn Hồi trừng trị kẻ khác.
Khi ấy, Chu Viễn Hồi vừa từ Nam Cảnh trở về, không cẩn thận để Chu Dung nhìn thấy cảnh mình ra tay giáo huấn một thuộc hạ không biết quy củ, một quyền đánh đến mức đối phương đổ máu ngay tại chỗ.
Hình ảnh ấy đã in sâu vào tâm trí non nớt của Chu Dung, trở thành một ký ức không thể xóa nhòa.
Vốn dĩ, đã từ lâu cậu bé không nhớ đến chuyện này, nhưng vừa rồi tỉnh dậy, vừa trông thấy cảnh tượng trước mắt, đoạn ký ức kia liền bất ngờ trỗi dậy.
Huống hồ, giờ phút này đôi mắt Dụ Quân Chước còn đỏ hoe vì khóc, tình cảnh ấy nhìn thế nào cũng dễ khiến người ta hiểu lầm.
"Ca ca, huynh có đau không?" Chu Dung thấy phụ vương không có ý định ra tay nữa, mới buông hắn ra, lao thẳng vào lòng Dụ Quân Chước.
"Dung nhi đừng khóc, ta không sao... Phụ vương đệ cũng không đánh ta." Dụ Quân Chước vội vàng bế đứa nhỏ lên dỗ dành.
"Nhưng mà huynh khóc rồi mà, hu hu..."
Chu Dung giơ bàn tay nhỏ bé lên lau nước mắt cho Dụ Quân Chước, vừa lau vừa nức nở, thoạt nhìn còn đau lòng hơn cả người trong cuộc.
Dụ Quân Chước len lén liếc Chu Viễn Hồi một cái, thấy đối phương không có vẻ gì là muốn đánh trả, mới ôm Chu Dung đi vào trong.
Bên ngoài phòng.
Đàm Nghiên Bang đi qua đi lại, thỉnh thoảng còn nghiêng tai nghe lén, bộ dáng hết sức lo lắng.
Ban đầu hắn ta đã đi ngủ, nhưng sau đó nghe binh lính tuần tra bẩm báo, liền cố ý chạy đến.
Không ngờ vừa đến trước phòng của Chu Viễn Hồi, hắn ta liền nghe thấy tiếng Chu Dung khóc lóc kêu lên: "Không được đánh ca ca!"
Vương gia thế mà lại đánh Vương phi?
Chuyện này làm hắn ta sốt ruột không thôi!
Nếu không phải còn giữ được chút lý trí, hắn ta thiếu chút nữa đã xông vào để khuyên can rồi.
Không bao lâu sau, Chu Viễn Hồi từ trong phòng bước ra.
"Vương gia!"
Đàm Nghiên Bang vội vàng tiến lên, vẻ mặt đầy sốt ruột: "Sao lại động thủ rồi?"
"Động thủ thì sao? Liên quan gì đến ngươi?"
Chu Viễn Hồi lạnh lùng đáp, tiện tay sờ lên mặt mình.
Vương phi nhà hắn muốn đánh hắn, ai cũng không quản được!
"Hai phu thê có cãi vã cũng là chuyện thường tình, nhưng sao lại có thể động tay động chân chứ?" Đàm Nghiên Bang cuống đến mức muốn khóc.
"Người cũng có trái tim, đánh người xong thì nhất thời hả giận, nhưng tổn thương lòng người rồi, chỉ sợ không dễ gì bù đắp lại được."
Chu Viễn Hồi liếc hắn ta một cái, giọng điệu lạnh nhạt: "Bổn vương vui, ngươi câm miệng đi."
"Vương gia! Thuộc hạ cũng là vì muốn tốt cho ngài thôi mà!"
Chu Viễn Hồi bị Dụ Quân Chước đánh, nhưng trong lòng hắn lại chẳng hề thấy khó chịu. Giờ nghe Đàm Nghiên Bang nói như vậy về Dụ Quân Chước, hắn lại cảm thấy không vui.
"Đừng phiền ta, cút." Chu Viễn Hồi tức giận nói.
"Vương gia, người cứ thế mà đi sao?"
"Bằng không thì sao?"
Dụ Quân Chước còn đang tức giận, không muốn nhìn thấy hắn, chẳng lẽ hắn còn phải mặt dày bám lấy mà chọc người ta giận hơn?
"Nhưng mà..."
Cả người Đàm Nghiên Bang bị choáng váng, trong lòng hoài nghi Vương gia nhà mình có phải bị đoạt xá rồi không.
Đó chính là Vương phi!
Vương gia ngày thường hận không thể nâng niu Vương phi trong lòng bàn tay, giờ lại đánh người ta một cái, xong rồi cứ thế bỏ đi luôn?
Chu Viễn Hồi không muốn phí tâm cùng hắn ta đôi co, liền sải bước đi thẳng đến phòng nghị sự.
Đàm Nghiên Bang là người lo chuyện bao đồng, tất nhiên sẽ không thể yên lòng, chỉ đành cắn răng theo sát phía sau.
"Sao lại ầm ĩ đến mức này?" Hắn ta nhịn không được hỏi.
"Còn có thể vì cái gì? Chẳng phải là vì Viễn Châu sao." Chu Viễn Hồi thở dài.
"Vương phi đã biết rồi?"
"Em ấy cứ tưởng Viễn Châu đã chết." Chu Viễn Hồi cau mày, giọng điệu có phần khó chịu, "Ta thật không hiểu, rốt cuộc Viễn Châu có chỗ nào hơn ta?"
Đàm Nghiên Bang: ......
Vương gia này dường như thật sự điên rồi.
"Vương gia, Viễn Châu vốn chính là ngài mà." Đàm Nghiên Bang cẩn thận nhắc nhở.
"Không giống nhau!" Chu Viễn Hồi hừ lạnh, "Bổn vương là Hoài Vương, hắn chẳng qua chỉ là một hộ vệ nho nhỏ, tướng mạo cũng chỉ thường thường, vậy mà Dụ Quân Chước lại cứ coi trọng hắn!"
Lời này nói ra mà còn không tự thấy xấu hổ?
Đàm Nghiên Bang nghe xong, đầu óc cũng muốn nổ tung rồi.
"Vương gia, khi đó ngày ngày ngài đều ở bên cạnh Vương phi, dù có mang mặt nạ da người, nhưng tính tình và cử chỉ của ngài chưa từng che giấu. Nếu Vương phi có thể không quan tâm đến dung mạo bình thường của Viễn Châu mà vẫn thích hắn, chẳng phải chính là minh chứng cho việc y thích chính là ngài sao?"
"Nếu Vương phi xem Viễn Châu như tri kỷ, điều đó chứng tỏ y trọng tình trọng nghĩa, dù cách một năm vẫn còn lo lắng cho an nguy của bạn cũ. Nếu y thật sự có tình cảm khác với Viễn Châu, vậy chẳng phải là dù ngài có mang gương mặt nào, có địa vị ra sao, cũng đều có thể khiến Vương phi động lòng hay sao? Bất kể tính toán theo cách nào, Vương gia cũng nên vui mừng mới phải."
Đúng vậy.
Hắn hẳn là nên vui mừng mới đúng.
Nghe xong lời này, Chu Viễn Hồi chỉ cảm thấy lòng mình rộng mở, tựa hồ cởi bỏ được một nút thắt.
Bấy lâu nay, hắn vẫn mãi vướng mắc vào chuyện của Viễn Châu. Giờ ngẫm lại, có lẽ điều hắn thực sự để tâm không phải là tình cảm của Dụ Quân Chước dành cho Viễn Châu, mà là nỗi tiếc nuối khi bản thân không thể lấy thân phận Chu Viễn Hồi để cùng Dụ Quân Chước trải qua quãng thời gian khó khăn ấy.
Hắn không thể giành được sự tín nhiệm của Dụ Quân Chước, không phải vì hắn là Chu Viễn Hồi, mà vì hắn là Hoài Vương.
Hắn không nên cảm thấy ghen ghét.
Hắn nên cảm thấy may mắn, ít nhất hắn đã từng được chứng kiến dáng vẻ bộc lộ chân thật nhất của Dụ Quân Chước.
Chu Viễn Hồi bỗng dưng cảm thấy vô cùng hối hận.
Hắn đúng là đáng chết mà, sao lại có thể dùng những lời như vậy để ép hỏi Dụ Quân Chước chứ?
Cú đấm của thiếu niên ấy, thực ra vẫn còn quá nhẹ.
Khi quay lại phòng, Chu Dung đã ngủ say.
Hơi thở của Dụ Quân Chước vẫn chưa đều đặn, có lẽ đang giả vờ ngủ.
Chu Viễn Hồi cũng không vạch trần, chỉ im lặng lấy một chiếc khăn ấm, cẩn thận đắp lên mắt Dụ Quân Chước. Đêm nay y khóc lâu như vậy, ngày mai chắc chắn đôi mắt sẽ sưng đỏ.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng cầm lấy tay thiếu niên, nhận ra bàn tay phải quả nhiên đã sưng lên. Một quyền kia đánh thẳng vào cằm hắn, xương cứng đến mức khiến bàn tay bầm tím.
Chu Viễn Hồi thoáng đau lòng, liền đứng dậy đi lấy thuốc trị thương.
Dụ Quân Chước bị khăn ấm phủ lên đôi mắt, trong lòng bỗng nhiên nhớ đến một chuyện rất lâu trước đây.
Khi đó là ngày tang lễ giả của Hoài Vương vừa kết thúc, y theo đoàn đưa tang đi một quãng đường dài, mệt đến mức đầu gối như muốn rã rời, hai mắt cũng khóc đến sưng đỏ.
Ngày hôm đó, khi y trở về phủ, chính Viễn Châu là người chuẩn bị khăn ấm giúp y chườm mắt, còn dịu dàng bôi thuốc lên đầu gối bị thương của y.
Dụ Quân Chước có chút hoảng hốt, vội vươn tay nắm lấy nam nhân trước mặt, chỉ để xác nhận rằng người đang giúp hắn bôi thuốc là ai. Đầu ngón tay y khẽ lướt qua hổ khẩu của đối phương, chạm đến vết sẹo quen thuộc. Lúc này, y mới xác định được, người đang bôi thuốc cho hắn chính là Chu Viễn Hồi.
"Ngủ đi." Chu Viễn Hồi nói.
Dụ Quân Chước không lên tiếng. Y cảm thấy bản thân tám phần là điên rồi, bởi lẽ trong khoảnh khắc thoáng qua kia, y lại hoang đường mà nghĩ rằng...
—
Ngày hôm sau.
Dụ Quân Chước không ở lại trong phòng mà mang theo Chu Dung, cùng Kỳ Phong và Thành Quận Vương lên đường đến Châu thành.
Chu Viễn Hồi sai ám vệ đi theo bảo hộ, đồng thời phân phó bọn họ luân phiên canh gác, cứ cách một canh giờ phải quay về báo cáo tình hình.
Hắn không phải quá mức đa nghi, chỉ là trong bữa sáng, khi Kỳ Phong nhắc đến chuyện lần này có một chuyến thuyền chở dược liệu ra khơi, nói rằng nếu sinh ý thành công, y sẽ phải theo thuyền xuất phát.
Dụ Quân Chước lúc ấy thuận miệng nói một câu: "Ta cũng muốn đi."
Khi đó, Chu Viễn Hồi không đáp lời, nhưng khi mọi chuyện xong xuôi, hắn lại như chim sợ cành cong.
Hắn cảm thấy... Dụ Quân Chước đây là đang giận dỗi, muốn tìm cớ rời khỏi hắn.
Nhưng việc Dụ Quân Chước muốn theo thuyền ra khơi, người đầu tiên phản đối lại chính là Kỳ Phong. Lý do rất đơn giản, chạy thuyền vất vả, phải lênh đênh trên biển suốt thời gian dài, ăn uống không đầy đủ, mà thân thể Dụ Quân Chước vốn đã yếu ớt, e rằng không chịu nổi.
"Thái y đều nói ta bây giờ đã khá hơn nhiều rồi." Dụ Quân Chước nói.
"Tẩu tẩu, ngươi làm sao lại đột nhiên muốn theo thuyền ra khơi? Nhị ca ta có đồng ý không?"
"Thương hội là của ta và Kỳ Phong, Vương gia có nói cũng không tính."
"Ta biết ngay mà! Ngươi và nhị ca lại cãi nhau rồi!"
Thành Quận Vương thường ngày có lúc hồ đồ, có lúc lại vô cùng tinh tường. Hôm nay, ngay cả Kỳ Phong cũng chưa nhìn ra điều gì khác thường, nhưng hắn ta lại nhạy bén nhận ra cảm xúc của Dụ Quân Chước có điểm không đúng.
"Nhị ca ta đã phạm lỗi gì sao?" Hắn ta dò hỏi.
"Không có." Dụ Quân Chước không muốn bàn luận chuyện này với Kỳ Phong và Thành Quận Vương.
Nói cho cùng, chuyện này cũng chẳng có gì vẻ vang.
Phu quân của y, thế mà lại hoài nghi y có tư tình với hộ vệ, thậm chí còn nói ra những lời như vậy...
"Quân Chước, nếu chịu ấm ức thì cứ nói cho ta biết, đệ không nói, ta sẽ trực tiếp đi hỏi ngài ấy." Kỳ Phong nghiêm túc nói.
"Đúng vậy, tẩu tẩu, nếu có điều gì ủy khuất, ta và Kỳ Phong nhất định làm chủ cho ngươi!" Thành Quận Vương gật đầu, vẻ mặt chân thành.
Bên cạnh, Tiểu Chu Dung khẽ kéo tay áo Dụ Quân Chước, đôi mắt tràn đầy lo lắng. Nhóc còn nhỏ, không hiểu được những chuyện phức tạp này, nhưng nhóc thật sự để tâm đến ca ca của mình.
Tối qua, cảnh tượng kia đã khiến nhóc chấn động quá lớn, hôm nay cả ngày hắn đều ủ rũ, trong lòng bất an. Nhóc sợ ca ca sẽ vì chuyện này mà buồn bã, rồi không cần bọn họ nữa...
Cậu nhóc nghĩ rằng, nếu có Tam Vương thúc cùng cữu cữu hỗ trợ, hẳn là sẽ có tác dụng.
"Cũng không phải chuyện gì to tát, chỉ là hôm qua ta cùng Vương gia nhắc đến một cố nhân, có chút tranh cãi, không được thoải mái."
"Cố nhân nào? Ta có biết không?" Thành Quận Vương hiếu kỳ hỏi.
Dụ Quân Chước trầm ngâm một lát, rồi nói: "Ngươi hẳn là biết, cũng từng gặp qua vài lần."
"Ai vậy? Là Lưu Tứ? Hay là đám hồ bằng cẩu hữu của Dụ Quân Tề?"
Thành Quận Vương cố lục lọi ký ức, nhưng mãi cũng không nhớ ra mình từng gặp qua vị cố nhân nào khác của Dụ Quân Chước.
"Viễn Châu, ngươi còn nhớ không?"
"Nguyên Châu?" Thành Quận Vương sững người, rồi đột nhiên giật mình, "Viễn Châu không phải..."
"Hắn làm sao? Điện hạ có tin tức của hắn sao?" Dụ Quân Chước hỏi dồn.
"Viễn Châu hắn không phải... hắn... hắn..." Thành Quận Vương đột nhiên cảm thấy đầu óc có chút xoay không kịp.
Viễn Châu không phải nhị ca của hắn sao?
Tại sao tẩu tẩu lại nói Viễn Châu là cố nhân?
Tâm niệm xoay chuyển thật nhanh, biểu tình trên mặt Thành Quận Vương cũng liên tục biến hóa, khiến Dụ Quân Chước nhìn mà tim treo lơ lửng, lòng thấp thỏm không yên.
"Điện hạ biết chuyện gì?" Dụ Quân Chước gặng hỏi.
"Ta... ta không... Ta cũng không dám chắc... Ta đáng lẽ phải biết sao?"
Nhị ca vì sao phải giấu giếm thân phận với tẩu tẩu?
Giờ khắc này, đầu óc Thành Quận Vương thực sự không đủ dùng.
Hắn ta theo bản năng cảm thấy mình nên giữ miệng, tuyệt đối không thể nói lung tung, tránh lỡ lời tiết lộ điều không nên tiết lộ.
Nhưng dù hắn ta có thể im lặng, lại không kiểm soát được biểu cảm trên mặt mình.
Biểu tình kia rơi vào mắt Dụ Quân Chước, thật sự rất khó khiến người ta không suy nghĩ nhiều.
"Điện hạ, ngươi có phải biết tin tức của hắn không?" Dụ Quân Chước lạnh giọng hỏi.
"Ách... Ta... Ta đã lâu rồi cũng chưa gặp hắn."
Thành Quận Vương vô thức xoa xoa mồ hôi trên trán, cảm thấy bản thân như vừa vô tình chọc phải một vấn đề rắc rối.
Dụ Quân Chước nhìn chằm chằm Thành Quận Vương thật lâu, lòng đầy hoài nghi.
Y làm sao có thể không nhận ra đối phương đang cố tình giấu giếm điều gì?
Nhưng... rốt cuộc là đang giấu cái gì?
Tuy rằng, tuổi tác Dụ Quân Chước ngang bằng Thành Quận Vương, nhưng y đã sống hai đời, tâm trí trưởng thành hơn nhiều, lại càng thông minh hơn. Vì thế, chỉ trong thoáng chốc, y liền nhanh chóng thu lại cảm xúc, làm bộ như không quá để tâm, bày ra dáng vẻ thờ ơ.
Chính diện hỏi không ra kết quả, vậy thì nói bóng gió.
Với tính cách của Thành Quận Vương, y chắc chắn không giấu được chuyện gì lâu.
"Điện hạ nếu không muốn nói, ta cũng không ép." Dụ Quân Chước khẽ cười nhạt, ánh mắt bình thản như chẳng để tâm, "Chờ đến khi hồi Kinh gặp lại hắn, ta tự mình hỏi cũng được."
"Ách... ha ha... Đúng, đúng vậy, ngươi vẫn nên tự mình hỏi hắn thì hơn."
Thành Quận Vương vốn không có tâm cơ, bị Dụ Quân Chước nhẹ nhàng gài một câu, liền lộ sơ hở ngay tức khắc.
Câu trả lời này thoạt nhìn như chẳng có vấn đề gì, nhưng lại để lộ quá nhiều tin tức quan trọng.
Hắn ta biết thân phận thật sự của Viễn Châu.
Hơn nữa, hắn ta còn biết, Viễn Châu vẫn còn sống.
Dụ Quân Chước rũ mắt, không nói thêm lời nào, nhưng trong lòng đã có một suy đoán mơ hồ...