Sau Khi Từ O Thành A Tôi Trở Thành Nam Thần Quốc Dân

Chương 44



Ngày thứ hai của buổi tuyển chọn nhanh chóng đến. Bạch Việt đến phòng tập trung theo thông báo trước đó.

Vừa mở cửa, cậu thấy bên trong đã đầy người. Thầy Tống, phụ đạo viên đứng trên bục giảng, thấy cậu thì mỉm cười: "Chào em, cứ tự nhiên tìm chỗ ngồi nhé."

Có khoảng 30 người đã đến, mỗi lớp cử một đại diện, còn 10 người nữa chưa tới.

Trong đám đông, Bạch Việt nhận ra Đỗ Cần. Dù không học cùng lớp, Đỗ Cần có vẻ cũng chọn Học viện Quân sự Tổng hợp.

Cậu không tiến lên mà ngồi vào một góc.

Còn 10 phút nữa mới đến giờ tập trung ghi trong thông báo. Vì chưa chính thức bắt đầu, các học sinh tự làm việc riêng, không ai trò chuyện với ai.

Khi Bạch Việt bước vào, có vài người lén nhìn cậu. Nhưng khi ánh mắt chạm nhau, họ lại đỏ mặt quay đi.

Bạch Việt không để ý, lấy điện thoại ra.

Tin nhắn của cậu và Thượng Vũ Phi dừng lại ở tin nhắn cuối cùng cậu gửi tuần trước.

Bạch Việt: "..."

Cậu chưa nói chuyện tuyển chọn cho Thượng Vũ Phi. Quan hệ của hai người chưa thể hòa hoãn, có lẽ dù cậu nói, Thượng Vũ Phi cũng sẽ phản đối.

Vì vậy, cậu chỉ có thể chờ đến khi mình chính thức được nhận vào đội duy trì trật tự bằng thực lực của mình - đến lúc đó, Thượng Vũ Phi mới có cái nhìn khác về cậu.

Có lẽ vậy.

Vì lần trò chuyện trước lại kết thúc thất bại, Bạch Việt không chắc chắn lắm.

Đúng lúc này, có người ngồi xuống bên cạnh cậu. Bạch Việt quay đầu lại, thấy đó là bạn cùng phòng của mình.

Cậu ngạc nhiên. Cậu cũng nói chuyện tham gia tuyển chọn cho Mục Tư Hàn, nhưng lúc đó Mục Tư Hàn không nói gì.

Mục Tư Hàn nhận thấy ánh mắt của cậu, nghiêng đầu hỏi: "Nhìn gì vậy?"

Bạch Việt hoàn hồn: "Không, tôi chỉ không ngờ cậu cũng đến. Sao cậu không nói trước?"

Thật ra cậu cũng không quá ngạc nhiên. Mục Tư Hàn rất mạnh, thầy giáo không thể bỏ qua cậu.

Mục Tư Hàn thu tầm mắt: "Không cần thiết, đến lúc cần thì sẽ biết."

Đúng là tính cách của Mục Tư Hàn, có lẽ cậu ta lười nói.

Bạch Việt cười, không nói thêm gì nữa.

Rất nhanh, 50 người đã đến đủ. Học viện Quân sự Tổng hợp năm nhất có tổng cộng 50 lớp. Và những người tập trung trong phòng học này đều là những học sinh xuất sắc nhất của mỗi lớp.

Thầy Tống nhìn đồng hồ, vỗ tay và cười: "Xem ra mọi người đã đến đủ."

Nghe vậy, mọi người ngẩng đầu nhìn lên bục giảng.

Thầy Tống tuy là Alpha, nhưng không cao lớn, trông rất lịch sự.

Thầy cầm một xấp tài liệu trên tay: "Lần này tôi sẽ hỗ trợ công tác tuyển chọn. Thông tin của các em tôi đã gửi cho đội duy trì trật tự. Tiếp theo, tôi sẽ đưa mọi người đến địa điểm tập trung. Ở đó, ngoài học viện của chúng ta, còn có học sinh của hai học viện khác. Hy vọng mọi người có thể hòa thuận với nhau."

Hòa thuận với nhau?

Phần lớn mọi người nghe vậy đều tỏ vẻ khinh thường.

Số lượng người được tuyển chọn có hạn, mọi người đều là đối thủ cạnh tranh. Muốn mình được chọn, chỉ có thể loại bỏ người khác. Dù chưa rõ nội dung thi tuyển cụ thể, nhưng hòa thuận với nhau... e là không thể.

Nhưng thầy Tống như không nhận ra cảm xúc của mọi người, tự mình nói tiếp vài lời khách sáo, cuối cùng nói: "Bây giờ mọi người đứng dậy, đến lễ đường."

Lễ đường là nơi tổ chức lễ khai giảng, đủ sức chứa hơn một nghìn người.

Khi học sinh của Học viện Quân sự Tổng hợp bước vào, họ thấy học sinh của Học viện Chỉ huy Chiến lược và Học viện Nghiên cứu Tin tức tố đã đến từ lâu. Phó giáo viên của hai học viện cũng đứng ở hai bên.

Học viện Quân sự Tổng hợp vừa bước vào đã nhận được rất nhiều sự chú ý. Dù sao, là học viện mạnh nhất của Đế Nhất, học sinh của hai học viện kia đều có chút kiêng dè.

Học sinh của Học viện Quân sự Tổng hợp vừa tận hưởng sự chú ý, vừa âm thầm đánh giá đối thủ.

Học viện Chỉ huy Chiến lược toàn là những học sinh thông minh. Nếu nội dung thi tuyển liên quan đến chỉ huy chiến trường, họ sẽ có lợi thế.

Còn Học viện Nghiên cứu Tin tức tố giỏi sử dụng tin tức tố trong chiến đấu. Học viện Quân sự Tổng hợp tuy cũng có các khóa học liên quan, nhưng vì muốn phát triển toàn diện, chắc chắn không thể so với đối phương. Cho nên, nếu đối phương có một người giỏi, họ sẽ ở thế yếu.

Vừa đánh giá lẫn nhau, học sinh của Học viện Quân sự Tổng hợp cuối cùng cũng ổn định vị trí.

Thành viên đội duy trì trật tự chưa đến, mọi người vẫn nói chuyện nhỏ.

"Vừa rồi lo lắng thừa, tôi còn tưởng người của Học viện Quân sự Tổng hợp đều đáng sợ lắm. Nhìn cũng bình thường thôi mà."

"Đúng vậy. Hình như còn có vài Omega lẫn vào nữa? Đến đây làm gì cho đẹp, đâu phải thi hoa hậu."

Âm lượng tuy không lớn, nhưng cũng lọt vào tai học sinh của Học viện Quân sự Tổng hợp.

Lập tức có người nổi giận: "Mấy người nói gì đó! Đừng có coi thường người khác!"

"Nhưng lời này chắc không phải nói chúng ta đâu nhỉ?" Có người nói nhỏ, "Đúng là có vài người không phù hợp thật."

Thế là có người chế giễu đối thủ, có người chế giễu đồng đội. Cuộc thi tuyển còn chưa bắt đầu, Học viện Quân sự Tổng hợp đã lục đục.

Bạch Việt khẽ thở dài.

Mục Tư Hàn đứng bên cạnh, mặt lạnh như băng, không phản ứng gì. Nhưng khi tiếng ồn càng lúc càng lớn, cậu đột nhiên bước ra khỏi hàng, túm lấy người vừa chế giễu.

Người bị túm bất ngờ ngơ ngác. Chưa kịp phản ứng, đã bị cậu xách vai quăng mạnh xuống đất.

Tiếng động kinh thiên động địa, khiến cả lễ đường im bặt.

Ánh mắt Mục Tư Hàn lạnh băng, lướt qua từng người. Rõ ràng không có cảm xúc, nhưng khiến người ta có cảm giác như lưỡi dao sắc bén lướt qua cổ.

"Ồn ào quá, im miệng."

Mọi người: "..."

Giây tiếp theo, họ đồng loạt quay đầu, đứng nghiêm, không dám nhìn thẳng.

Lễ đường lại yên tĩnh. Ba vị phó giáo viên định ổn định trật tự, nhưng thấy mọi người đã im lặng, họ cũng thu tay lại.

Kẻ xui xẻo bị quăng ngã chưa tỉnh lại, nên được bạn học kéo ra khỏi đám đông.

Rất nhanh, với tiếng bước chân đều đặn và dứt khoát, thành viên đội duy trì trật tự bước vào từ cửa sau.

Dù mặc đồng phục giống nhau, họ vẫn toát lên vẻ dứt khoát và mạnh mẽ.

Họ tiến lên bao vây các tân sinh năm nhất, đứng thành hai hàng, bao vây các tân sinh ở giữa. Các đội viên khoanh tay sau lưng, mặt nghiêm nghị.

Và người đứng đầu là một người đàn ông có dung mạo thanh tú. Tóc anh ta dài đến vai, buộc lỏng sau đầu. Giống như những người khác, mặt anh ta không có biểu cảm, nhưng khí chất mạnh mẽ hơn.

Bên cạnh anh ta là một nữ Alpha buộc tóc đuôi ngựa đen. Chính là đội viên đội duy trì trật tự mà Bạch Việt thấy vào ngày tuyển thành viên câu lạc bộ.

Người đàn ông đi qua các học sinh, đứng yên ở phía trước. Cánh tay phải đeo băng tay đội duy trì trật tự.

Các tân sinh năm nhất nhìn người học trưởng này, không tự chủ được nuốt nước bọt.

"Chào các em."

Người đàn ông lên tiếng. Giọng nói cũng lạnh lùng như vẻ ngoài.

"Tôi là đội trưởng đội duy trì trật tự, Phó Trình."

Nghe thấy cái tên này, các tân sinh đều tỏ vẻ khát khao.

Đây là Phó Trình!

Không lâu sau khi vào trường quân đội, cái tên Phó Trình đã vang danh.

Không chỉ vì anh ta đứng đầu quân đội, dẫn dắt đội duy trì trật tự toàn những người giỏi. Mà còn vì anh ta rõ ràng mới năm hai, đã ngồi vào vị trí đội trưởng đội duy trì trật tự!

Vốn dĩ, vị trí này phải do học trưởng năm ba đảm nhiệm. Nhưng Phó Trình đã phá vỡ thông lệ, lập công vô số trong vòng một năm ngắn ngủi, thành công lên ngôi.

Vì năng lực xuất sắc của anh ta, các học trưởng năm trên bị loại cũng không hề bất mãn, mà thản nhiên chúc mừng.

Có thể nói, Phó Trình là hình mẫu lý tưởng mà mọi học viên quân sự đều hướng tới.

Bầu không khí trong đám tân sinh lại trở nên ồn ào.

Cô gái tóc đuôi ngựa nhíu mày, định tiến lên lập lại trật tự, nhưng bị Phó Trình ngăn lại.

Vị đội trưởng trẻ tuổi của đội duy trì trật tự đảo mắt nhìn quanh, tiếng ồn ào lập tức im bặt.

Phó Trình nói: "Việc các bạn có mặt ở đây chứng tỏ các bạn đều là những tân sinh xuất sắc. Nhưng số lượng tuyển chọn có hạn, việc lựa chọn sẽ rất khó khăn. Vì vậy, chúng tôi tổ chức buổi tuyển chọn này. Bây giờ, tôi xin giới thiệu sơ lược về quy tắc."

Lời nói đi thẳng vào vấn đề, các tân sinh nín thở lắng nghe, sợ bỏ sót một chữ.

Buổi tuyển chọn của đội duy trì trật tự gồm sơ tuyển và chung tuyển. Chỉ những người vượt qua cả hai vòng mới trở thành thành viên chính thức. Tỉ lệ trúng tuyển cho đến nay là 30%.

Nói cách khác, trong số 150 người đến từ ba học viện, chỉ có khoảng 40 người có thể trở thành thành viên chính thức.

Phó Trình nói: "Vòng sơ tuyển sẽ được tiến hành theo hình thức tổ đội. Trước khi chúng tôi đưa các bạn đến địa điểm sơ tuyển, xin mời các bạn tự do thành lập đội."

Phó Trình liếc nhìn đồng hồ: "Thời gian là 15 phút. Đội nào không đủ 5 người trước khi hết giờ sẽ bị loại."

"Cái gì, bắt đầu luôn sao?" Các tân sinh đồng loạt ngạc nhiên.

Phó Trình nói với giọng điệu quả quyết nhưng không lớn: "Bây giờ giải tán."

Ngay khi dứt lời, các học sinh vội vàng tìm kiếm những người quen biết xung quanh để lập đội.

Dù sao, số lượng người hiện tại không phải là bội số của 5. Nếu bị lẻ ra cuối cùng và bị loại trước khi vòng sơ tuyển bắt đầu, thì quá thiệt thòi.

Bạch Việt đứng yên tại chỗ, chưa vội hành động.

15 phút không quá dài, nhưng cũng không ngắn. Có vẻ như các tân sinh ít người quen biết nhau, và họ có xu hướng lập đội với người cùng học viện.

Đội trưởng đội duy trì trật tự vừa giới thiệu sơ lược về quy tắc, nhưng chưa đề cập đến nội dung cụ thể. Ba học viện có thế mạnh riêng, nếu chỉ giới hạn trong học viện của mình, có lẽ sẽ không đạt được sự cân bằng.

Ý nghĩa của việc lập đội có lẽ nằm ở điểm này.

Cậu nhìn quanh, chỉ trong vài phút, nhiều người đã lập đội xong. Nhưng vẫn còn một số người chậm chân, đứng một mình nhìn quanh, sốt ruột muốn gia nhập đội khác.

Bạch Việt tiến đến chỗ một người, mỉm cười nói: "Chào bạn, tôi là học viên của Học viện Quân sự Tổng hợp."

Học sinh của Học viện Nghiên cứu Tin tức tố đang lo lắng, nghe thấy có người bắt chuyện thì vui mừng ngẩng đầu. Nhưng khi nhìn thấy Bạch Việt, nụ cười trên mặt cậu ta lập tức tắt ngấm.

Chính là người này. Dù cậu ta không nói ra, nhưng trong lòng cậu ta cảm thấy người này yếu đuối. Có thể được chọn vào đây có lẽ là do lớp của cậu ta quá yếu, hoặc là do đi cửa sau!

"Bạn học, có muốn lập đội không?"

Lúc này, cậu ta nghe thấy có người lên tiếng từ phía sau. Quay đầu lại, cậu ta lập tức vui mừng: "Được được!"

"À, xin lỗi." Đỗ Cần như thể vừa mới nhận ra có người ở phía sau, nhìn Bạch Việt nói: "Các bạn lập đội rồi à? Nhưng đội mình chỉ thiếu một người..."

"Không không." Người kia vội vàng lắc đầu: "Tôi không lập đội với cậu ta, cho tôi vào đội của các bạn đi!"

Nói xong, cậu ta chạy đến phía sau Đỗ Cần, như sợ Đỗ Cần đổi ý.

"Được." Đỗ Cần đẩy kính, khóe miệng cong lên cười: "Vậy là đủ người rồi."

Cậu ta đã hiểu ý đồ của đội duy trì trật tự. Vì vậy, ngoài học sinh cùng học viện, cậu ta còn tìm thêm hai người từ học viện khác.

Dù không nhất thiết phải là người này, nhưng nếu Bạch Việt đã nhắm đến, thì không có lý do gì để không giành lấy.

Cậu ta nhìn Bạch Việt, giả vờ xin lỗi: "Đội mình đủ người rồi, nếu không thì mình đã mời bạn vào."

Bạch Việt cười, không nói gì, quay đầu rời đi.

Lại bị phớt lờ?

Đỗ Cần nhìn chằm chằm bóng lưng Bạch Việt, ánh mắt tối sầm lại.

"Còn 5 phút nữa!"

Phụ đạo viên đứng bên cạnh bắt đầu đếm giờ.

Sau một vòng tìm kiếm, Bạch Việt vẫn không thu hoạch được gì. Có lẽ vì lo lắng cậu sẽ làm chậm tiến độ, nên lời mời của cậu đều bị từ chối.

Thật kỳ lạ.

Bạch Việt nâng khuỷu tay, vận động nhẹ.

Sau một tháng huấn luyện, cậu đã có kha khá cơ bắp. Dù mặc quần áo không thấy rõ, nhưng chắc chắn không còn gầy yếu như trước.

Chẳng lẽ là vì... khuôn mặt?

Bạch Việt nhẹ nhàng xoa mặt. Cậu nhớ đến khuôn mặt uy nghiêm của chủ nhiệm lớp. Nếu có thể có khuôn mặt như vậy, chắc chắn sẽ không bị người khác coi thường.

"Vẫn chưa có ai sao?"

Một giọng nói lạnh lùng vang lên bên cạnh.

Bạch Việt quay đầu lại, thấy Mục Tư Hàn khoanh tay trước ngực, nhìn cậu với vẻ mặt lạnh băng.

Bạch Việt nói: "Khó hơn tôi tưởng. Tôi định lập đội với mỗi học viện một người. Còn cậu thì sao?"

Mục Tư Hàn không trả lời.

Bạch Việt nói: "Có vẻ như chỉ có hai chúng ta. Còn thiếu ba người nữa..."

Dù cả hai không nói ra việc muốn lập đội cùng nhau, nhưng vì là bạn cùng phòng và cùng nhau huấn luyện, Bạch Việt nghiễm nhiên coi Mục Tư Hàn là thành viên đội của mình.

Mục Tư Hàn im lặng một lát, quay người đi về phía một đội.

Bạch Việt thấy tư thế của cậu ta không giống như đi trò chuyện, theo bản năng ngăn lại: "Cậu làm gì vậy?"

Mục Tư Hàn liếc nhìn cậu: "Tìm thành viên." Cậu ta nói lạnh lùng: "Động tay sẽ nhanh hơn."

Bạch Việt ngẩn ra.

Tuy rằng cảm giác có gì đó không ổn, nhưng có vẻ cũng hợp lý.

Đúng lúc này, một giọng nói lớn vang lên từ phía sau:

“Cậu còn lẻ loi à? Vào đội chúng tôi đi!”

Hai người quay lại nhìn, thấy một Alpha cao lớn đứng đó. Cậu ta có bộ râu quai nón rậm rạp, trông không giống một thanh niên 18 tuổi chút nào.

Giọng nói của cậu ta cũng thô kệch như vẻ ngoài.

Người đàn ông râu ria* cười lớn: “Tôi thấy cậu ra tay rồi đấy. Mấy người kia không nhìn ra, nhưng tôi thì có. Cậu đánh nhau giỏi lắm!”

(Từ giờ sẽ gọi là Râu Xồm).

Lời này là nói với Mục Tư Hàn.

Mục Tư Hàn hỏi: “Mấy người?”

Râu Xồm ngạc nhiên, nhận ra đối phương đang hỏi số người trong đội mình: “Ba, ba người.”

Cậu ta lúc này mới chú ý thấy Bạch Việt đứng cạnh Mục Tư Hàn: “Hai người là một đội à? Được, nể mặt cậu, vào đội tôi đi, tôi sẽ bảo kê cho hai người!”

Nói xong, cậu ta khoanh tay cười lớn.

Bạch Việt và Mục Tư Hàn nhìn nhau.

Đồng phục của các học viện khác nhau có chút khác biệt. Râu Xồm cũng là học viên của Học viện Quân sự Tổng hợp. Hai người còn lại, một người là học viên của Học viện Chỉ huy Chiến lược.

Thật tiếc là không có học viên của Học viện Nghiên cứu Tin tức tố. Nhưng đến lúc này, có vẻ không phải lúc kén chọn nữa.

Râu Xồm vẫn cười lớn, không biết rốt cuộc đang cười cái gì. Đến khi thấy có người đến gần, cậu ta mới dừng lại.

“Xin lỗi nhé cậu bạn, đội chúng tôi đủ người rồi.”

Cậu ta tưởng người kia muốn vào đội mình, nên từ chối ngay. Nhưng cậu ta nghe thấy một trong những thành viên đội mình run rẩy nói: “Học, học trưởng chào anh!”

Râu Xồm ngạc nhiên, quay lại nhìn, thấy đội trưởng đội duy trì trật tự đang đứng trước mặt họ.

Cậu ta vội vàng cúi chào, giọng cũng lớn không kém: “Học trưởng chào anh!”

Phó Trình có vẻ quen với những tình huống như thế này. Anh ta nhìn lướt qua người đàn ông Alpha cao lớn, rồi dừng mắt trên người Bạch Việt.

Bạch Việt không hiểu ý anh ta. Trong trí nhớ của anh, đây có lẽ là lần đầu tiên cậu gặp người này.

Phó Trình nói: “Sắp hết giờ rồi, tôi cứ tưởng cậu sẽ bị loại ngay từ vòng đầu. Nếu vậy thì thật đáng tiếc.”

Hầu hết học sinh xung quanh đã lập đội xong. Họ ngạc nhiên khi thấy đội trưởng, người nãy giờ đứng ngoài cuộc, đến bắt chuyện với Omega kia.

Người kia là ai vậy? Sao đội trưởng lại chủ động nói chuyện với cậu ta?

Bạch Việt cười: “May mà có đồng đội giỏi, tôi mới thoát nạn.”

Phó Trình nhìn xuống người này.

Cậu ta khác với những gì anh ta tưởng tượng.

Anh ta nghĩ rằng người có cấp gen cao như vậy chắc hẳn sẽ kiêu ngạo. Nhưng Bạch Việt lại rất khiêm tốn, hoàn toàn không có ý định khoe khoang cấp gen để chiêu mộ đồng đội.

Và khi đối mặt với thái độ của anh ta, Bạch Việt cũng không hề nhút nhát. Cậu ta có vẻ đơn giản là tin rằng mình có thể vượt qua vòng này mà không cần làm vậy.

Năng lực mạnh mẽ, tính cách khiêm tốn, nhưng không phải là người dễ bị bắt nạt.

Phó Trình nhìn Bạch Việt, khóe miệng hơi cong lên: “Chúc cậu thi tốt.”

Đây là tân sinh duy nhất được đội trưởng đội duy trì trật tự chú ý.

Mọi người nhìn Bạch Việt với ánh mắt khác thường.

Chẳng lẽ người này quen đội trưởng? Nếu ở cùng đội với cậu ta, có phải sẽ được giúp đỡ trong buổi tuyển chọn không?

Có người hối hận: “Chết tiệt, biết thế mình đã rủ cậu ta vào đội!”

“Cậu ta vừa mới rủ mình vào đội, sao mình lại từ chối chứ!”

Người này chính là học sinh đã gia nhập đội của Đỗ Cần.

Đỗ Cần nhìn Bạch Việt đang được mọi người chú ý, nắm chặt tay hơn.

Râu Xồm cũng hơi choáng váng. Cậu ta vừa mới hùng hồn nói sẽ bảo kê cho người ta. Ai ngờ hai người mới vào đội, một người có thân thủ đáng sợ, người kia lại được đội trưởng chú ý, chắc chắn cũng không phải dạng vừa.

Cậu ta, cậu ta...

Cậu ta gặp may mắn gì thế này!

Râu Xồm vui mừng, lại khoanh tay cười lớn.

Thời gian đếm ngược 15 phút nhanh chóng kết thúc.

Hầu hết mọi người đều đã lập đội xong. Chỉ còn ba người lẻ loi. Một người trong số đó bị Mục Tư Hàn đánh ngất, giờ mới tỉnh lại, bỏ lỡ cơ hội lập đội.

“Thật không công bằng!” Ba người bị loại bất mãn: “Bị loại như vậy thì đánh giá được gì chứ!?”

Cô gái tóc đuôi ngựa nói: “Đây là quy định.”

“Quy định này vốn dĩ không nên tồn tại!”

Cô gái tóc đuôi ngựa nhíu mày, định ra hiệu cho các đội viên đuổi những người gây rối ra ngoài. Nhưng cô nghe thấy giọng đội trưởng vang lên từ phía sau.

“15 phút có thể đánh giá được nhiều thứ đấy.”

“Đội trưởng.” Cô gái tóc đuôi ngựa lùi lại.

Phó Trình đi đến trước mặt ba người, giọng điệu bình tĩnh.

“Năng lực phán đoán, năng lực giao tiếp, năng lực hành động. Các cậu quá bị động và thiếu tích cực, nên mới bị lẻ loi.”

Dù có 15 phút, nhưng cục diện đã được định đoạt trong 5 phút đầu.

Có người vội vàng tìm người xung quanh để đủ quân số, không suy nghĩ nhiều. Đây là hạng nhì.

Có người cân nhắc sự cân bằng năng lực của các thành viên, dù tốc độ chậm hơn, nhưng có thể mang lại lợi ích cho buổi tuyển chọn chính thức. Đây là hạng nhất.

“Nhưng, nhưng mà...” Một người vẫn không phục: “Tôi bị ngất, nên mới bỏ lỡ thời gian vàng.”

Phó Trình hỏi: “Sao cậu lại ngất?”

Học sinh kia biết mình đuối lý, không nói gì nữa.

Phó Trình quay sang nhìn các tân sinh khác: “Tôi cho các cậu tập trung ở đây không phải để các cậu cãi nhau. Dù các cậu đã vượt qua vòng đầu, nhưng các cậu đã lãng phí thời gian để tìm hiểu lẫn nhau.”

Mọi người im lặng, mặt lúc xanh lúc trắng.

Họ không hề nghĩ đến điều này. Vì họ chỉ coi những người khác là đối thủ. Họ không ngờ rằng vòng đầu tiên lại yêu cầu lập đội.

Phó Trình nói: “Những vòng sau, và thậm chí sau khi các cậu trở thành thành viên chính thức, sẽ có nhiều quy tắc mà các cậu ‘không hiểu’. Nhưng các cậu phải tuân thủ.”

“Nếu ai cảm thấy không làm được, có thể rời khỏi ngay bây giờ. Đừng lãng phí thời gian.”

Giọng điệu của đội trưởng đội duy trì trật tự tuy bình tĩnh, nhưng lại mang theo sự cứng rắn không cho phép phản bác. Điều này khiến Bạch Việt nhớ đến Lục thượng tướng, dù so ra thì Phó Trình vẫn còn non nớt, nhưng khí thế của anh ta hoàn toàn không giống một học sinh năm hai.

Trong lễ đường, không ai dám lên tiếng.

Ba người bị loại rời đi.

Phó Trình quay lại trước mặt các học sinh: “Bây giờ cả đội, đến địa điểm sơ tuyển.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com