Tạ Thập Thất ngồi cạnh hồ cá trong ngự hoa viên viết thư hồi âm cho Tiêu Lâm Thành.
Hôm qua Tiêu Lâm Thành gửi thư hỏi hắn lâu nay không có tin tức gì, chẳng lẽ ở lại trong cung làm công công thật sao?
Ngươi mới là công công! Tạ Thập Thất nổi giận viết cả nhà ngươi đều là công công!
Viết xong lại thấy sai sai, chẳng phải hắn đang mắng cả sư phụ và Khinh Ngôn luôn sao?
Không được không được, hắn vội vàng gạch bỏ, không thể mắng sư phụ và Khinh Ngôn được, một mình Tiêu đầu to làm công công là được rồi.
Viết một hồi, hắn tự hỏi có nên nói mình sắp đi Nam Cảnh không, nếu nói ra sư phụ có lo lắng không?
Lần trước hắn choáng đầu đuổi theo người xuống núi, khó khăn lắm mới đuổi kịp xe ngựa của Lý Chiếu Nguyệt, nhưng hắn không dám gặp nàng mà lén lút bám theo mấy ngày.
Cho đến một đêm nọ, Lý Chiếu Nguyệt ngồi một mình bên bờ sông, nhìn ánh trăng rọi xuống nước rồi chợt nói: "Ra đây."
Bốn phía im ắng, gió đêm lướt qua ngọn cây xào xạc.
Chốc lát sau, Tạ Thập Thất nhảy xuống từ tàng cây bên cạnh, lúng túng hỏi: "Ngươi...... sao ngươi biết ta ở đây?"
Lý Chiếu Nguyệt: "Không biết, nói đại thôi."
Tạ Thập Thất: "......"
Lý Chiếu Nguyệt không nhìn hắn mà chỉ hỏi: "Ngươi tới đây làm gì?"
"Ta......" Tạ Thập Thất lắp bắp, "Lần trước ngươi bảo ta về cung với ngươi, còn, còn giữ lời không?"
Lý Chiếu Nguyệt: "À, ngươi muốn làm công công hả?"
"Tất nhiên không phải rồi!" Tạ Thập Thất vội nói, "Còn việc gì khác không?"
Lý Chiếu Nguyệt quay sang nhìn hắn, "Việc khác là việc gì?"
Tạ Thập Thất nghĩ ngợi: "Ngươi thích mèo đúng không? Ta nuôi mèo cho ngươi nhé? Bánh Trôi cướp không nổi đâu, ta nuôi mèo khác cho ngươi nhé?"
Lý Chiếu Nguyệt lại quay mặt đi, có vẻ không vui lắm, "Thôi khỏi."
Tạ Thập Thất: "Vậy ta......"
"Ngươi không cần về cung với ta đâu," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Lúc đó ta uống say thôi, đừng tưởng thật."
"Không được!" Tạ Thập Thất vội la lên, "Sao không tưởng thật được chứ? Say cũng phải tính!"
Lý Chiếu Nguyệt chợt hỏi: "Vậy ngươi say rượu hôn ta cũng tính à?"
Tạ Thập Thất sững sờ, mặt lập tức đỏ lên, nói năng lộn xộn: "Ta, ta...... ta không phải...... Chỉ là...... cái kia...... Ta......"
Đó là mấy ngày sau khi đưa công chúa về cung, Lý Chiếu Nguyệt chuẩn bị một bàn rượu thịt, nói muốn cảm ơn hắn đã chăm sóc mình trên đường.
Hắn uống say khướt, công chúa trước mắt cũng trở nên mơ hồ, chẳng biết nghĩ thế nào mà ôm mặt nàng hôn một cái.
Lý Chiếu Nguyệt sửng sốt, chưa kịp lên tiếng thì Tạ Thập Thất đã gục đầu xuống bàn ngủ như chết.
Ngày hôm sau, Tạ Thập Thất tỉnh rượu sợ đến nỗi hai mắt tối sầm, không nói tiếng nào mà bỏ chạy.
"Ta có đòi chặt đầu ngươi đâu," Lý Chiếu Nguyệt nói, "Ngươi chạy gì hả?"
"Ta......" Tạ Thập Thất lí nhí, "Ta không có mặt mũi gặp ngươi."
Lý Chiếu Nguyệt: "Vậy giờ có mặt mũi rồi à?"
Tạ Thập Thất: "Không phải, ta......"
Hắn há to miệng, nhưng hồi lâu sau vẫn không nói nên lời.
"Thôi bỏ đi," Lý Chiếu Nguyệt đứng dậy nói, "Ngươi về đi, xem như hôm nay ta chưa từng gặp ngươi."
Nói xong nàng quay người định đi, Tạ Thập Thất cuống quýt giữ chặt nàng, "Ta không về, ta...... ta biết đánh nhau, biết nhóm lửa, chẻ củi chăn ngựa, việc gì ta cũng biết hết, ta có thể làm việc cho ngươi, không ăn chực uống chùa đâu, ta......"
"Tạ Thập Thất!" Lý Chiếu Nguyệt hất tay hắn ra rồi tức giận nói, "Bộ ta thiếu người làm chắc?! Nếu ngươi rảnh đến nỗi muốn đốt lò chăn ngựa thì tự tìm chỗ đi......"
"Chỗ nào ta cũng không đi hết!" Tạ Thập Thất quyết định dứt khoát, bỗng nhiên ôm người vào lòng, vò mẻ không sợ nứt nói, "Ta không muốn đốt lò chăn ngựa, ta...... ta muốn làm phò mã của nàng!"
Bóng đêm tĩnh mịch, cỏ cây đung đưa ven bờ sông dường như cũng dừng lại.
"Ta biết ta không xứng với nàng," Tạ Thập Thất ôm chặt người trong lòng, lấy hết can đảm nói, "Nhưng ta muốn bảo vệ nàng, che chở nàng, không để nàng chịu ấm ức...... Đừng đuổi ta đi được không?"
Lý Chiếu Nguyệt im lặng thật lâu.
Tạ Thập Thất không khỏi thấp thỏm, "Công chúa......"
"Tạ Thập Thất," Lý Chiếu Nguyệt chợt nói, "Chàng phải nghĩ cho kỹ, có những lời đã nói ra thì không rút lại được đâu. Giờ chàng hối hận vẫn còn kịp đấy."
"Chỉ cần nàng không đuổi ta đi," Tạ Thập Thất quả quyết, "Thì ta sẽ không hối hận."
Lý Chiếu Nguyệt trầm mặc một lát, vùng ra khỏi ngực hắn rồi quay người trở về.
Tạ Thập Thất hoảng hốt, "Công chúa?!"
Lý Chiếu Nguyệt dừng chân lại, chậm rãi nói: "Trong cung có rất nhiều người đốt lò chăn ngựa, còn phò mã thì chưa."
Tạ Thập Thất sửng sốt, sau đó vội vàng đuổi theo rồi cười ngây ngô: "Vậy, vậy nàng thấy ta thế nào?"
Lý Chiếu Nguyệt liếc hắn một cái: "Ta mệt rồi, cõng ta về đi."
"À à, được!" Tạ Thập Thất vội vàng ngồi xuống cõng nàng về, vừa đi vừa lẩm bẩm, "Sao lại để hộ vệ ở xa thế chứ, lỡ có chuyện gì......"
Ngốc quá, Lý Chiếu Nguyệt dựa vào vai hắn, nghĩ thầm vì ai mà ta xua bọn họ đi hả?
Nghĩ một hồi lại cáu, nàng há miệng cắn vai Tạ Thập Thất.
"Ui......" Tạ Thập Thất xuýt xoa, "Sao lại cắn ta?"
Lý Chiếu Nguyệt: "Không biết."
Tạ Thập Thất: "......"
Mấy tháng sau họ về kinh thành, nghe nói chuyện Nam Lục ám sát khiến Hoàng thượng nổi giận, muốn ngự giá thân chinh tiến đánh Nam Lục, cả triều văn võ đều không khuyên nổi.
Tạ Thập Thất chưa kịp thú nhận với Hoàng thượng về chuyện của mình và công chúa. Hắn mân mê miếng ngọc bội mà Tiêu Lâm Thành nói có thể đưa ra một yêu cầu với Hoàng thượng, sau khi suy nghĩ một ngày một đêm thì quyết định theo Hoàng thượng đi chinh phạt Nam Lục.
"Chờ ta về được phong tướng quân," Tạ Thập Thất ngồi xổm cạnh hồ cá viết, "Sẽ cầu hôn với Hoàng thượng rồi nở mày nở mặt cưới công chúa......"
"Viết gì thế?" Một giọng nói chợt vang lên sau lưng làm Tạ Thập Thất giật nảy mình, vội vàng giấu thư đi, "Không, không có gì."
Lý Chiếu Nguyệt không hỏi tiếp mà ngồi xuống cạnh hắn: "Ngươi muốn đi Nam Cảnh với phụ hoàng thật à?"
Tạ Thập Thất gật đầu, "Nàng yên tâm, ta chạy nhanh lắm, nếu có chuyện gì ta nhất định sẽ vác phụ hoàng nàng chạy trốn."
"Thật ra......" Lý Chiếu Nguyệt nhìn hắn, muốn nói cho hắn biết dù không lập chiến công, không phải tướng quân thì vẫn có thể thành thân.
Nhưng ngập ngừng một hồi, cuối cùng nàng nhoẻn miệng cười rồi dựa vào vai hắn nói khẽ: "Vậy ta đợi chàng về."
"Được," Tạ Thập Thất cũng cười nói, "Ta sẽ về sớm thôi, một mình ta đánh mười tên lận đó."
Lý Chiếu Nguyệt: "Thế à? Nhưng ngươi có đánh lại Tiêu đầu to đâu."
Tạ Thập Thất: "......Ta, ta chỉ nhường hắn thôi!"
Lý Chiếu Nguyệt: "Vậy lần sau đừng nhường nữa, hồi trước hắn bắt nạt ta đó."
Tạ Thập Thất: "......Được, lần sau ta nhất định sẽ đánh hắn!"
Ngày mùa thu hiền hòa, cá trong ao tung tăng bơi lội làm sóng nước lăn tăn.
Một năm sau, biên cảnh đại thắng, đại quân khải hoàn về triều.
Tiêu Lâm Thành ở Vọng Lam Sơn nhận được thư Tạ Thập Thất gửi tới, trong thư nói ba tháng sau hắn và công chúa sẽ thành hôn, bảo Tiêu Lâm Thành dẫn sư phụ, Khinh Ngôn và các sư đệ đến kinh thành uống rượu mừng.
Trong thư còn khoe công chúa làm bánh đậu đỏ vừa ngọt vừa mềm cho hắn, ăn ngon cực kỳ.
"Ngươi biết đậu đỏ có ý nghĩa gì không? Là tương tư đó, nàng nhớ ta đó......"
"Ghen tị chưa ghen tị chưa? Ngươi biết làm bánh đậu đỏ không? Ha ha ha ha ha......"
Tiêu Lâm Thành xụ mặt xé thư.
Mộc Khinh Ngôn bên cạnh thắc mắc: "Sao ngươi lại xé thư của Thập Thất? Hắn nói gì vậy?"
"Không có gì," Tiêu Lâm Thành đáp, "Hắn nói mình sắp gả cho công chúa, bảo ta chuẩn bị của hồi môn cho hắn."
Mộc Khinh Ngôn ngờ vực hỏi: "Vậy phải chuẩn bị thứ gì?"
Tiêu Lâm Thành: "Nước cống đi, để hắn vừa ăn bánh đậu đỏ vừa uống, mất công chết nghẹn nữa."
Mộc Khinh Ngôn: "......" Các ngươi có thâm thù đại hận với nhau à?