Sau Khi Trọng Sinh, Tôi Trở Thành Bạch Nguyệt Quang Của Gian Thần

Chương 554: Trảm Lập Quyết



Dư công công lúng túng: "Cái này..."

Miêu Vương cười lạnh: "Ta đang tỉ thí với hoàng thượng nhà ngươi, chẳng phải chưa từng đấu qua, tránh ra, đừng làm mất hứng của ta và hoàng thượng!"

Lương Đế một quyền đập thẳng về phía Tưởng Quốc công.

Tưởng Quốc công nhảy dựng lên, ôm đầu chạy toán loạn: "Đánh ta làm gì? Chẳng qua cho ngươi uống chút ba đậu, có đáng không?"

Miêu Vương nhanh chóng từ phía sau khóa chặt vai Lương Đế.

Tưởng Quốc công ngã vật ra bàn, nhìn nắm đ.ấ.m chỉ cách vài tấc, toát cả mồ hôi lạnh.

Dư công công sửng sốt: "Bệ hạ..."

Miêu Vương nhanh trí nói: "Đã nói là tỉ thí với ta! Một đánh hai, ngươi có phải quá coi thường ta - thông gia của ngươi không?"

Tưởng Quốc công - kẻ một mực cho rằng mình đã đấu trí đấu dũng với Lương Đế nhiều năm, dần nhận ra sự kỳ lạ của hoàng đế.

Ông ta len lén đến bên Miêu Vương, hỏi nhỏ: "Này, ngươi cho hắn uống thuốc gì? Có phải hơi quá liều không? Chẳng lẽ thật sự muốn hắn mất mạng?"

"Ta đã nói ta không cho thuốc!"

Miêu Vương không có thời gian giải thích cặn kẽ.

Lời vừa dứt, Lương Đế lại tung một quyền nhanh như chớp, suýt trúng sống mũi Miêu Vương.

Sau vài chiêu đỡ đòn, lòng bàn tay Miêu Vương đã đau nhức.

Người thường khi giao đấu sẽ không dùng toàn lực, vì cần giữ sức phòng thủ.

Nhưng Lương Đế đã mất lý trí, tấn công không tiếc mạng.

Miêu Vương nếu đối chiến trực diện, buộc phải dùng lực tương đương, như vậy sẽ tổn thương cả đôi.

Miêu Vương liếc nhìn Dư công công đang nhíu mày: "Đưa vị công công kia..."

Tưởng Quốc công một gậy đánh cho Dư công công ngất xỉu.

Miêu Vương mới nói nốt câu: "...ra ngoài."

Tưởng Quốc công ngượng ngùng xoa xoa tay: "Bây giờ còn đưa ra ngoài nữa không?"

Người đã ngất, mang ra ngoài để thái giám đi qua phát hiện sao?

Miêu Vương chợt thấy, Lương Đế làm hoàng đế cũng khổ thật, dưới trướng toàn loại gì vậy?

"Đóng cửa lại."

Ông ra lệnh.

Lương Đế đã bị cổ độc khống chế, không thể để hắn rời khỏi Ngự Thư Phòng, không thì mọi người đều gặp nạn.

Tưởng Quốc công nhanh nhẹn đóng cửa, cài then một mạch.

Rồi ông ta bị Lương Đế một quyền đánh bay.

Miêu Vương nhân cơ hội nhảy lên, hai chân kẹp cổ Lương Đế, một đòn siết cổ vật ngã hoàng đế.

Sau đó ông nhanh như cắt đè lên lưng Lương Đế, khóa chặt hai tay.

Tiếp theo là điểm huyệt.

Nhưng do ảnh hưởng của cổ trùng, điểm huyệt vô hiệu.

Chỉ còn cách trói.

"Dây thừng."

Ông thở hổn hển nói.

"Ngự Thư Phòng làm gì có dây."

Tưởng Quốc công cởi ngay dây lưng của mình, "Đây."

Miêu Vương: "...Cũng được."

Hai người dùng hết sức bình sinh, cuối cùng trói được Lương Đế vào ghế.

Tưởng Quốc công mệt lả, thở không ra hơi: "Nói đi... rốt cuộc hắn bị làm sao?"

Miêu Vương đáp: "Hắn bị trúng cổ."

"Cổ?" Sắc mặt Tưởng Quốc công trở nên nghiêm trọng, "Đồ của Miêu Cương?"

Miêu Vương ngồi phịch xuống đất gật đầu.

Ông cần nhanh chóng hồi phục để giải cổ cho Lương Đế.

Tưởng Quốc công liếc nhìn xung quanh, hỏi khẽ: "Có phải Miêu Vương đã lẻn vào hoàng cung?"

Miêu Vương nhìn ông ta: "Sao nói vậy?"

Tưởng Quốc công phân tích: "Ngươi nghĩ xem, hoàng thượng lợi hại như vậy, ngoài Miêu Vương thiên hạ đệ nhất, ai có thể hạ cổ được hắn?"

Miêu Vương nhướng mày, khoanh tay: "Ngươi nói vậy cũng có lý."

Tưởng Quốc công vỗ đùi đen đét: "Ngươi chưa gặp Miêu Vương đúng không? Ta gặp rồi! Nói cho ngươi biết, Miêu Vương cực kỳ lợi hại..."

Miêu Vương ho nhẹ: "Miêu Vương và hoàng thượng nhà ngươi, ai hơn?"

Tưởng Quốc công vỗ đùi cái bôm: "Tất nhiên là Miêu Vương!"

Miêu Vương được khen đến mức lâng lâng, không nhận ra nguy hiểm đang tới gần.

Chỉ nghe "ầm" một tiếng, Lương Đế giãy giụa thoát khỏi dây trói, dùng nội lực chấn nát chiếc ghế.

Tưởng Quốc công biến sắc: "Không lẽ... vẫn còn sức?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

Miêu Vương thần sắc càng thêm ngưng trọng.

Lương Đế trúng cổ, không biết đau, không biết mệt, chỉ ngừng khi kiệt sức hoàn toàn.

Nơi khác, Mạnh Thiến Thiến đang cùng Tưởng Huệ Phi xem lũ trẻ nô đùa, chuông cổ bên hông bỗng reo lên.

Ánh mắt nàng lóe lên sắc lạnh, đã tới!

Nàng khẽ nói với Tưởng Huệ Phi: "Huệ Phi nương nương, dân nữ làm rơi hoa tai, xin phép đi tìm."

Tưởng Huệ Phi lập tức bảo mấy tiểu thái giám bên cạnh: "Các ngươi cũng đi giúp."

"Tuân chỉ."

Mấy người nhận lệnh.

Mạnh Thiến Thiến nói: "Đa tạ Huệ Phi nương nương, mấy vị tiểu công công, phiền các vị qua vườn cây tìm giúp, ta sang phía kia xem."

Cung nhân đi về phía vườn cây.

Mạnh Thiến Thiến đeo chuông cổ vào cổ tay, huýt sáo lên trời.

Chim ưng lượn vòng trên không.

Xoẹt!

Một mũi tên lao thẳng vào nó!

Trong chớp mắt, Mạnh Thiến Thiến bẻ cành cây, xoay người đá mạnh lên không, c.h.é.m đôi mũi tên ám hại chim ưng!

Cách trăm bước, từ ngọn cây ngô đồng, Uất Tử Xuyên phi thân xuống: "Đông Nam."

Lục Nguyên lạnh lùng ra lệnh: "Truy!"

Uất Tử Xuyên vác Hậu Nghệ cung đi ngay.

Lục Nguyên khẽ cười lạnh.

Công Tôn Viêm Minh, ngươi còn giấu bao nhiêu tay chân trong cung? Hôm nay sẽ để ngươi lộ hết!

Mạnh Thiến Thiến theo chim ưng, truy đến Thái Dịch Trì.

Kẻ thổi sáo xương kia, ắt đã cải trang thành cung nhân.

Không biết là cung nữ hay thái giám.

Nàng bước dưới hàng liễu rủ bóng mát, làn gió xuân khẽ lướt qua khuôn mặt đeo khăn che.

Chuông cổ đã ngừng reo, kẻ kia chắc đã giấu sáo đi.

Nàng quan sát kỹ lưỡng các cung nữ thái giám quanh đó.

Kẻ quét lá, người tỉa cành, cũng có kẻ vội vã qua lại.

Mạnh Thiến Thiến đi ngang qua họ.

Đột nhiên, ánh mắt nàng dừng lại trên một tiểu thái giám trẻ tuổi đang xách giỏ đi tới.

"Dừng lại."

Nàng lạnh giọng.

Tiểu thái giám dừng bước.

Mạnh Thiến Thiến ra lệnh: "Ngẩng mặt lên."

Tiểu thái giám từ từ ngẩng đầu.

Mạnh Thiến Thiến giật lấy giỏ, mở tấm lụa phủ, phát hiện một chiếc sáo xương còn hơi ấm.

Sắc mặt tiểu thái giám đại biến.

Mạnh Thiến Thiến khẽ động ngón tay, b.ắ.n một mũi kim châm thẳng vào hắn.

Tiểu thái giám sợ hãi nhắm mắt.

Nhưng không thấy đau, mũi kim vút qua tai, trúng vào lão thái giám đang quét lá phía sau.

Lão thái giám quỵ gối, quỵ xuống đất.

Ánh mắt hắn thoáng tàn nhẫn, nhổ kim, nhanh chóng bỏ chạy.

Gần đó là Tẩy Y Cục.

Khi vào, hắn là lão thái giám, nhưng khi qua hành lang, từ cửa sau đi ra đã biến thành một cung nữ xinh đẹp.

Ngay cả chim ưng cũng không nhận ra.

May mắn Mạnh Thiến Thiến theo sát, chặn được hắn gần Tẩy Y Cục.

Hai người qua vài chiêu, hắn không ham chiến, thừa cơ bỏ chạy.

"Quen thuộc địa hình hoàng cung như vậy, ắt đã ẩn náu lâu."

Mạnh Thiến Thiến kiên trì truy đuổi, đến tận Khôn Ninh Cung.

Lục Nguyên đi tới: "Có chuyện gì?"

Mạnh Thiến Thiến chỉ vào cung điện: "Trốn vào cung hoàng hậu rồi, bên ngươi thế nào?"

Lục Nguyên đáp: "Xạ thủ đã uống độc tự vẫn, còn một nội ứng, Uất Tử Xuyên đã đuổi theo."

Mạnh Thiến Thiến nhìn chuông cổ đang reo lần nữa: "Hắn lại đang khống chế cổ, phải nhanh chóng ngăn lại, nhưng đây là Khôn Ninh Cung—"

Lục Nguyên ánh mắt lạnh lẽo nhìn cung điện trước mặt, khí thế bừng bừng:

Phiêu Vũ Miên Miên

"Thánh chỉ, bắt giặc! Kẻ nào cản trở— TRẢM LẬP QUYẾT!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com