Lục Kỳ thực sự không ngờ có người dám trong hoàng cung nói ra lời như vậy, nàng không sợ tường có tai, không sợ hắn đi tố cáo trước mặt hoàng thượng sao?
"Nhìn cái gì?"
Liễu Khuynh Vân tức giận trừng mắt nhìn Lục Kỳ, "Đừng tưởng gọi ta một tiếng mẹ, ta sẽ nhận ngươi làm con, con trai ta chỉ có một!"
Lục Kỳ hít sâu, nhất thời không biết nàng thật sự vô tâm vô phế, hay cố ý làm rối loạn suy nghĩ của hắn.
Nàng là mẹ của Lục Nguyên, thân phận thực sự hẳn là công chúa Miêu Cương.
Ông ngoại trong lời nàng nhắc đến chắc chắn là Miêu Vương.
Miêu Vương đã đến hoàng thành rồi sao?
Lục Kỳ dắt ngựa rời đi.
"Lão đầu đến rồi?"
Lục Nguyên nhướng mày hỏi.
Phiêu Vũ Miên Miên
Liễu Khuynh Vân dùng khăn tay lau trán cho con: "Dọa hắn thôi!"
Lục Nguyên: "..."
Liễu Khuynh Vân lại chỉnh lại sợi tóc rơi rụng của con: "Nhưng chắc hai ngày nữa là đến hoàng thành, nếu con không chắc chắn, lát nữa mẹ sẽ diễn một màn, dời phần b.ắ.n cưỡi ngựa đến sau khi ông ngoại vào thành."
Lục Nguyên thản nhiên: "Con trai ngươi không yếu đến thế."
Liễu Khuynh Vân đầy tự hào: "Mẹ đoán cũng thế."
Lục Nguyên chợt nhớ điều gì, hỏi: "Mẹ, sao mẹ lại đến chuồng ngựa?"
Liễu Khuynh Vân ánh mắt lóe lên: "Tìm con đó."
Lục Nguyên nhìn chằm chằm: "Mẹ lại làm gì rồi?"
Liễu Khuynh Vân nghiêm túc: "Không, không có, mẹ không làm gì cả, mẹ có thể làm gì chứ? Mẹ vừa đến hoàng cung, đường còn không quen nữa là!"
Lục Nguyên: "Không quen đường, tìm đến chuồng ngựa?"
Liễu Khuynh Vân: "... Ái chà, Huệ phi nương nương gọi mẹ! Mẹ đi trước đây!"
Nàng nhanh chân chuồn mất.
Lục Nguyên xoa cằm, vào chuồng dắt ngựa trắng ra: "Dẫn ngươi đi dạo."
Lục Kỳ đang thuần ngựa được nửa chừng thì gặp Đậu Thanh Y đến tìm.
Lần này, hắn chắc chắn mình không nhận nhầm.
"Mẹ."
Hắn xuống ngựa.
Đậu Thanh Y cầm gói điểm tâm, nói với Lục Kỳ: "Quý phi nương nương đặc biệt sai người làm cho con."
"Con no rồi."
Lục Kỳ nói.
Đậu Thanh Y nhận ra tâm trạng không vui của con, không khỏi hỏi: "Kỳ nhi, có chuyện gì sao? Con có vẻ không vui? Lo lắng cho phần thi b.ắ.n cưỡi ngựa sắp tới?"
Lục Kỳ trầm ngâm một lúc, do dự hồi lâu, cuối cùng nói ra nghi hoặc trong lòng: "Con vừa nhận nhầm người khác là mẹ, còn gọi nàng một tiếng mẹ."
Đậu Thanh Y buột miệng: "Là mẹ của Lục Lâm Uyên?"
Lục Kỳ nhìn sâu vào Đậu Thanh Y: "Sao mẹ biết là nàng?"
Đậu Thanh Y biết mình lỡ lời, cười gượng: "Mẹ cũng đoán thôi, con và Lục Lâm Uyên cùng tuổi, mẹ và mẹ hắn hẳn cũng tương tự."
Lục Kỳ không tranh cãi về tính hợp lý của lý do này, mà hỏi: "Tại sao mẹ và nàng có chút giống nhau? Mẹ quen nàng sao?"
Đậu Thanh Y cười: "Sao mẹ lại quen nàng? Thiên hạ rộng lớn, chuyện lạ đều có, người giống nhau cũng không hiếm."
Lục Kỳ không chớp mắt nhìn vào mắt Đậu Thanh Y: "Nhưng mẹ và nàng không giống về dung mạo, mà là giọng nói, tư thế đứng, khí chất trang phục, giống như... ai đó đang bắt chước ai."
Đậu Thanh Y nói: "Kỳ nhi, con chỉ cần biết, người phụ vương yêu là mẹ."
Lục Kỳ hỏi: "Phụ vương trong lời mẹ nói, là Tấn Vương hay thái tử?"
Đậu Thanh Y nghẹn lời.
Lục Kỳ thu lại ánh mắt sắc bén, khôi phục vẻ ôn nhu cung kính ngày thường: "Con biết rồi, con đi thuần ngựa trước."
Hắn nói xong, nhìn gói điểm tâm trong tay Đậu Thanh Y, "Mẹ giữ lại dùng đi."
Hắn lên ngựa.
Đậu Thanh Y nhìn bóng lưng con không ngoảnh lại, đột nhiên cảm thấy hơi lạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Nàng vội bước tới, nắm tay hắn: "Kỳ nhi, con là m.á.u thịt mẹ mang nặng đẻ đau mười tháng, mẹ có thể mất hết thảy, nhưng duy nhất không thể mất con."
Lục Kỳ nhìn xuống nàng: "Ngay cả 'phụ vương' cũng có thể mất sao?"
Đậu Thanh Y sững sờ.
Dưới ánh sáng ngược, khuôn mặt con chìm trong bóng tối, khiến nàng sinh ra cảm giác sợ hãi và xa lạ.
"Kỳ nhi..."
Lục Kỳ mỉm cười: "Con biết câu trả lời của mẹ rồi, trong lòng mẹ, con là người quan trọng hơn 'phụ vương', như vậy là đủ, con sẽ để mẹ trở thành hoàng hậu."
Hắn rút tay ra.
"Kỳ nhi!"
Đậu Thanh Y lại đuổi theo.
Nàng nhìn quanh, thấy không có ai, từ tay áo rộng lấy ra một lọ ngọc bích đưa cho hắn, "Nhớ mẹ từng dạy con không?"
Lục Kỳ do dự một chút: "Mẹ, con không cần."
...
Đậu Thanh Y trở về chỗ ngồi của nữ quyến.
Hoàng hậu ngồi kiệu ra ngoài trường đua hóng mát.
Hoàng thành tháng tư, sớm tối se lạnh, nhưng trưa lại nóng đến toát mồ hôi.
Hồ Quý phi cũng nóng không chịu nổi, gọi kiệu đi hóng mát.
Liễu Khuynh Vân không ngẩng đầu cũng nhận ra là ai, lạnh nhạt hỏi: "Gì?"
Đậu Thanh Y nói: "Có thể nói chuyện riêng một chút không?"
Liễu Khuynh Vân đặt điểm tâm xuống, lấy khăn lau miệng: "Được."
Đậu Thanh Y dẫn Liễu Khuynh Vân đến ao nhỏ bên trường đua, nơi này trồng một hàng cây, tạm có chút bóng mát.
Liễu Khuynh Vân lạnh giọng: "Có gì nói nhanh."
Đậu Thanh Y ra vẻ: "Ta là thứ phi Tấn vương phủ, ngươi là đàn bà vô danh phận, không phải nên hành lễ sao?"
Liễu Khuynh Vân thản nhiên đánh giá nàng: "Nhiều năm không gặp, cái vẻ ta đây của ngươi lớn nhanh hơn tuổi đấy."
Ánh mắt Đậu Thanh Y chớp động: "Ngươi nói gì?"
Liễu Khuynh Vân lắc đầu: "Đừng giả vờ nữa, Đậu Thanh Y, ta đã biết ngươi là ai rồi."
Đậu Thanh Y siết chặt khăn tay: "Thái tử nói với ngươi?"
Liễu Khuynh Vân thẳng thắn thừa nhận: "Đúng."
Đậu Thanh Y sắc mặt khó coi: "Hắn... sao có thể..."
Liễu Khuynh Vân nói: "Sao có thể không giấu diếm gì với ta? Ngươi không rõ sao? A Ngạn với ta xưa nay không có bí mật, ta chỉ không ngờ, người ta năm đó cứu, lại quay lưng đ.â.m ta một nhát!"
Đậu Thanh Y chế giễu: "Ngươi hối hận rồi chứ? Quá lương thiện, dễ tin người, là điểm yếu lớn nhất của ngươi."
Liễu Khuynh Vân nghiêm mặt: "Lương thiện không phải điểm yếu của ta, độc ác mới là bản tính xấu của ngươi, ta cũng từng vì có lương tâm, cứu nhiều người không giống ngươi, nên không có gì phải hối hận."
Đậu Thanh Y nhìn mặt ao lấp lánh: "Đến nước này, ngươi chỉ còn biết nói cứng."
Liễu Khuynh Vân lạnh giọng: "Ngươi gọi ta đến, chỉ để nhận nhau?"
Đậu Thanh Y nói: "Ta muốn ngươi dẫn con trai rút khỏi tranh đoạt kỳ lân."
Liễu Khuynh Vân hỏi: "Ta không chịu thì sao?"
Đậu Thanh Y tháo trâm trên đầu, chĩa vào cổ tay mình: "Nếu ngươi không đồng ý, hôm nay sẽ mang tội mưu hại thứ phi Tấn vương phủ."
"Thư đã giao đến tay Kỳ nhi, là thư tay của ngươi, bảo Kỳ nhi bỏ thi, bằng không ngươi sẽ g.i.ế.c ta. Không ngờ chứ, ta có thể bắt chước cả chữ viết của ngươi!"