Ta mỉm cười nhẹ, ngước mắt ra hiệu cho Trình Cẩm Ngọc.
Trình Cẩm Ngọc quả nhiên hiểu ý ta.
Hắn khẽ nhếch miệng, toát lên vẻ ngạo nghễ, "Xin thất lễ, không tiếp chuyện được rồi."
Phía sau, sắc mặt Thẩm Nhược Trà và Triệu Khanh khó coi vô cùng.
Ngồi trong đình viện của phủ công chúa, Trình Cẩn Ngọc một tay chơi đùa với chén trà sứ trắng, khóe môi đỏ thắm khẽ nhếch lên, "Sao không chơi với Thẩm Nhược Trà nữa? Nàng ta làm gì khiến nàng bực mình sao?"
Ta bĩu môi: "Nhìn thấu nàng ta rồi."
Phụ thân ta là Thượng thư Bộ Binh đương triều, còn phụ thân của Thẩm Nhược Trà chỉ là một tiểu quan lục phẩm vô danh.
Kiếp trước, ta bị thu hút bởi tính cách hoạt bát kiêu ngạo của nàng ta, coi nàng ta như bạn thân khuê phòng, chuyện gì cũng tâm sự với nàng.
Nhưng nàng lại liên kết với Triệu Khanh hại ch.ết ta.
Ta hít một hơi sâu, đè nén hận ý trong lòng, cắn răng nói: "Thẩm Nhược Trà và Tam vương gia đã có tư tình, nàng sợ bị Tam vương phi tương lai chỉnh đốn, nên muốn ta gả cho Tam vương gia, để dễ bề nắm giữ ta."
Nụ cười trên mặt Trình Cẩn Ngọc dần dần biến mất.
Tay chàng nắm chặt chén trà, gân xanh nổi lên, sắc mặt âm u như mực.
Chàng cắn răng vài lần, sau khi đấu tranh nội tâm, ổn định lại cảm xúc hỏi ta: "Nàng muốn gả cho Tam vương gia sao?"
Nhìn vào mắt chàng, ta thấy được vài phần do dự, lo lắng và bất an.
Giống như kiếp trước, khi ta đắc ý nói với chàng rằng ta muốn gả cho Tam vương gia.
Ta khẽ cười, chống tay lên bàn đá, nghiêng người chậm rãi tiến về phía Trình Cẩn Ngọc, nhìn chằm chằm vào mắt chàng.
Môi son khẽ mở: "Ta không muốn gả cho Tam vương gia, ta đã sớm có người trong lòng rồi."
Nói xong, ta đặt cây trâm giấu trong tay áo "rơi" lên bàn đá, rồi quay người rời đi.
Phía sau, Trình Cẩn Ngọc ngay lập tức ngây ngẩn cả người, trong khoảnh khắc ấy, chàng cảm thấy cả thế giới như đang điên đảo.
Trên xe ngựa trở về phủ, nha hoàn Đóa Nhi đầy vẻ khó hiểu.
"Tiểu thư và Thẩm cô nương giận dỗi nhau sao? Nàng ấy vừa rồi còn khóc lóc đến tìm người, nói không biết đã làm gì khiến tiểu thư không vui, muốn đến bồi tội xin lỗi."
Ta khẽ cào móng tay, nghe vậy cười lạnh lùng: "Bồi tội? Nàng ta bồi nổi sao?"
Ta và Thẩm Nhược Trà giao hảo nhiều năm, tất nhiên hiểu rõ điều kiện gia đình nàng.
Phụ thân nàng là một tiểu quan, mẫu thân bệnh nặng, gia cảnh chẳng có dư dả gì để mua sắm y phục trang sức.
Bao năm qua, những thứ nàng mặc trên người, cơ bản đều là ta tặng.
Bồi tội cho ta? Nàng ta lấy gì để bồi? Lấy mạng sao?