Ta và Trình Cẩn Ngọc đã là oan gia ngõ hẹp hơn mười năm, hễ gặp nhau lại như chó với mèo, như lửa với nước, cãi vã không ai nhường ai.
Sau này, khi ta gả cho Vương gia.
“Trình Cẩn Ngọc, ta sắp làm Vương phi rồi đấy, sau này gặp ta ngươi phải hành lễ đó có biết chưa.”
Khi nói câu này, ta đắc ý vô cùng, hoàn toàn không để ý thấy Trình Cẩn Ngọc lặng lẽ đỏ cả viền mắt.
Sau đó, ta bị Vương gia hành hạ đến chết, hồn phách không tan. Chính là Trình Cẩn Ngọc xông vào Vương phủ, c.h.é.m liên tiếp hai mươi đao vào người Vương gia để báo thù cho ta.
Khi bị hàng loạt mũi tên b.ắ.n xuyên qua thân thể, Trình Cẩn Ngọc vẫn ôm chặt lấy t.h.i t.h.ể ta không buông, chàng vuốt lại những lọn tóc rối, nghẹn ngào lại ôn nhu nói với ta: “Lý Hàn Nguyệt, ta sẽ đưa nàng về nhà.”
Sống lại một kiếp, ta chủ động lao vào lòng Trình Cẩn Ngọc, ngước mắt nhìn chàng nghiêm túc hỏi: “Chàng lấy ta có được không?”
Ta đã c.h.ế.t nhưng lại may mắn nhận được đặc ân được trọng sinh về năm mười sáu tuổi, tại buổi yến hội mùa xuân do Trưởng công chúa tổ chức.
Buổi yến hội này gần như đã mời hết các thiếu gia tiểu thư của các đại gia tộc.
Ta khẽ nhướng mày, vừa liếc mắt đã nhìn thấy Trình Cẩn Ngọc.
Trình Cẩn Ngọc ngồi không xa, đang thảnh thơi uống rượu.
Lúc này chàng chỉ mười tám, mười chín tuổi, tóc dài buộc cao thành đuôi ngựa, mặc trường bào màu đá xanh, tay cầm chén rượu sứ trắng.
Thiếu niên ấy mày kiếm mắt sao, khuôn mặt tuấn mỹ mang vài phần tà mị, bất cần đời.
Cảm nhận được ánh mắt của ta, Trình Cẩn Ngọc khẽ cười, uống cạn chén rượu, “Sao, Lý Hàn Nguyệt, bị vẻ đẹp của gia hút mất hồn rồi à?”
Ta thực sự có chút ngẩn ngơ.
Nhìn chàng lúc này, ta không tự chủ mà nhớ tới dáng vẻ kiếp trước của chàng, lúc đó chàng đơn thân độc mã xông vào vương phủ khi nghe tin ta chết.
Thấy ta không nói gì, Trình Cẩn Ngọc nhíu mày, đặt chén rượu lên bàn, đứng dậy bước đến trước mặt ta, chàng cúi đầu quan sát kỹ nét mặt ta “Chậc…ngốc rồi sao?”
Lúc này ta mới nhận ra, Trình Cẩn Ngọc đã cao hơn ta rất nhiều.
Kiếp trước, ta luôn cảm thấy gương mặt Trình Cẩn Ngọc trông rất hách dịch, diện mạo đáng ghét không sao ưa được.
Nhưng giờ đây, ta mới nhận ra, Trình Cẩn Ngọc thực ra rất tuấn tú, chẳng kém gì những công tử thế gia nổi danh ở kinh thành.
“Lý Hàn Nguyệt, nếu nàng còn tiếp tục ngẩn ngơ nhìn gia, gia sẽ nhấc bổng nàng quăng lên mái nhà đấy.”
Trình Cẩn Ngọc khoanh tay trước ngực, hơi ngẩng cao cằm, đôi mắt đào hoa xinh đẹp khẽ híp lại, giọng nói từ tính trầm ấm, biểu hiện rõ nét sự bất cần và ngông cuồng của thiếu niên.