Sau này du lịch Nam Cực càng ngày càng phát triển, thị trấn nhỏ này theo đó cũng phát triển thành một thành phố.
Đây là 1 thành phố Nam Cực điển hình, núi cao tuyết trắng, nhà cửa với đầy màu sắc rực rỡ, đá tảng khắp nơi . . . . Tất cả mọi thứ đều hoàn toàn khác biệt với Hoa Hạ.
Lục Áo bọn họ ngồi ở trên xe buýt, chiếc xe từ từ lăn bánh về phía trước, người trên đường cũng dần nhiều hơn.
Những người đó, có người là dân bản xứ, có người rất rõ ràng là du khách đến Nam Cực du lịch.
Khi xe chạy trên đường, Lục Áo cuối cùng mới có cảm giác chân thực, bọn họ đã từ Hoa Hạ đến thành phố lớn nhất của phía Nam địa cầu.
Xe rất nhanh đã đến khách sạn.
Điều phối viên và trợ lý sẽ ở cùng 1 phòng.
Lâm Tê Nham cũng xem như nửa minh tinh, đủ tư cách ở 1 phòng riêng.
Lục Áo thân là nhân viên công tác, chỉ có thể ở chung phòng với người khác.
Cậu đã nói trước với điều phối viên rằng tự cậu bỏ tiền trả tiền phòng, nên cũng sẽ ở riêng.
Qua một lộ trình dài vô cùng mệt mỏi, phần lớn mọi người sau khi chia phòng và cùng ăn một bữa chung đơn giản, sau đó thì ở yên trong phòng.
Cũng có một bộ phận người chào hỏi rủ nhau đi dạo xung quanh thành phố.
Lục Áo thu xếp xong, vốn định gọi điện cho Tống Châu.
Cậu nhìn thoáng qua thời gian, hiện tại đã hơn 7 giờ tối ở thành phố Drake.
Nơi này chênh lệch với Hoa Hạ trễ khoảng 6 tiếng.
Lúc này trong nhà đã hơn 1 giờ rồi.
Lục Áo nhìn nhìn điện thoại, cuối cùng vẫn không đành lòng đánh thức Tống Châu, cậu nghĩ nghĩ rồi chỉ gửi Tống Châu một tin nhắn, nói với anh rằng cậu đã đến nơi an toàn, để anh không phải lo lắng.
Tống Châu không có trả lời ngay lập tức, cậu đoán Tống Châu chắc là đã ngủ rồi, nên không tiếp tục canh điện thoại nữa.
Ngồi máy bay lâu như vậy, sau đó lại ngồi xe buýt, quần áo trên người cậu nhăn nheo như rau khô, cho dù không có mùi lạ cũng không ra hình ra dạng.
Cậu cởi quần áo, đi vào phòng tắm rửa mặt tắm rửa.
Tắm được một nửa thì bên ngoài có tiếng gõ cửa.
Lục Áo giương giọng, dùng tiếng anh nói:" Không cần phục vụ phòng."
Có thể do phòng tắm quá bí kín nên âm thanh không thể truyền ra ngoài, tiếng đập cửa vẫn bền bỉ như trước, âm thanh thùng thùng thùng tra tấn đôi tai nhạy cảm của Lục Áo.
Cậu bất đắc dĩ chỉ đành lấy chiếc khăn tăm treo trên giá qua loa quấn lên người rồi chạy đi mở cửa.
Cánh cửa vừa mở, người bên ngoài vậy mà lại là Lâm Tê Nham.
"Woa."
Lâm Tê Nham vừa nhìn thấy người đã lập tức đỏ mặt.
Cậu ta nhìn mái tóc còn ướt của Lục Áo, lại nhìn trộm cơ bụng của cậu, ánh mắt giống như dính chặt chỗ đó, kéo kiểu nào cũng kéo không ra, cậu ta hâm mộ nói:" Dáng người của cậu tốt thật đấy."
Đã có một khoảng thời gian dài Lâm Tê Nham không nhìn thấy Lục Áo khoả thân như vậy.
Cho dù là chỉ trần trụi nửa thân trên cũng chưa thấy qua.
Cậu không ngờ dáng người của Lục Áo giờ đây còn đẹp hơn trước đó rất nhiều, đường nét cơ thể rắn chắc rõ rệt rồi lại không quá phô trương, nhất là làn da màu bơ sữa, chẳng sợ gu của cậu ta thiên về đàn ông có tính công lược nhiều hơn nhưng khi nhìn thấy Lục Áo cũng tim đập tình thịch.
Lục Áo mặc kệ ánh mắt trắng trợn của cậu ta, hỏi:" Có chuyện gì sao?"
Thực ra Lâm Tê Nham còn có chút chưa bình tĩnh, đối diện với tầm mắt của Lục Áo mới phát hiện ra cậu đang tắm dở dang, bọt trên người còn chưa rửa sạch, nét mặt có chút không kiên nhẫn.
Giống như chỉ cần cậu đáp 1 câu không có gì, Lục Áo sẽ lập tức đóng sập cửa.
Lâm Tê Nham vội vàng thu hồi ánh mắt, " Cậu có muốn đi bắt cua hoàng đế không?"
"Bây giờ sao?"
Lục Áo có chút bất ngờ, cậu quay đầu nhìn đồng hồ treo trên tường, hiện tại đã sắp 8 giờ tối rồi, nếu như bây giờ đi, chắc phải rạng sáng mới về tới nơi.
"Đúng vậy, bây giờ đi liền, không phải sáng mai chúng ta phải xuất phát đi Nam Cực ngay sao, nếu bỏ qua hôm nay, có thể sẽ không còn cơ hội." Lâm Tê Nham quơ quơ di động, nói, " Tôi đã liên hệ người xong rồi, nếu như cậu đồng ý, chúng ta có thể cùng đi."
Lục Áo bảo cậu ta đi vào, "Đối phương là ai vậy, chúng ta đi thế nào?"
"Cậu có biết nơi này là cứ điểm đánh bắt xa khơi của Hoa Hạ chúng ta không? Người tôi liên hệ là một thuyền trưởng Hoa Hạ, phần lớn thuyền viên cũng là người Hoa Hạ, tôi hỏi anh ta có thể dẫn chúng ta đi bắt cua hoàng đế không, anh ta đồng ý rồi, chỉ cần tôi làm quảng cáo giúp anh ta là được."
Thật ra Lục Áo đối với nghề đánh cá này vẫn chưa hiểu rõ lắm, cậu cũng lần đầu tiên nghe nói đây là địa điểm đánh bắt xa khơi của Hoa Hạ.
Cậu có chút ngoài ý muốn, "Hai người làm sao mà liên lạc được với nhau vậy?"
"Trước khi đến đây tôi đã dò tìm tư liệu hết rồi, nơi này không phải sản lượng cua hoàng đế rất dư thừa sao, khi đó tôi đã muốn quay một tập cua hoàng đế rồi, sau đó đánh bậy đánh bạ liên hệ được thuyền trưởng Hoa Hạ này."
Lục Áo gật đầu, " Tôi biết rồi, cậu ngồi đây trước đi, đợi tôi tắm xong rồi chúng ta cùng đi."
Lâm Tê Nham thở phào nhẹ nhõm.
Lục Áo đi vào phòng tắm, tiếng nước ào ào vang lên, Lâm Tê Nham ở bên ngoài nói:" Nếu như cậu không đi, tôi chỉ có thể tự mình đi, thật ra có chút sợ."
"Hửm?"
"Trước đó tôi chưa tùng gặp qua người thuyền trưởng này, coi như là bạn trên mạng đi, cứ vậy tuỳ tiện leo lên thuyền của người ta, lỡ có chuyện gì xảy ra, vậy cũng thật là kêu trời trời không ơi, kêu đất đất không hỡi."
"Ừ."
"Trước khi đi tôi đã nhờ vả nhân viên công tác, nếu chúng ta trước 4 giờ sáng vần chưa về, lại không nhắn tin thông báo trước cho anh ta. Anh ta sẽ báo cảnh sát, vấn đề an toàn chắc không cần quá lo lắng."
Trong lúc Lâm Tê Nham nói chuyện Lục Áo đã tắm rửa xong, cậu mặc quần âu với áo T-shirt bước ra, sau đó ở khoác lên chiếc áo khoác duy nhất trên giường, nói với Lâm Tê Nham: "Đi thôi."
"Cậu không mặc nhiều một tí sao? Bên ngoài gió lớn lắm, còn rất lạnh nữa."
Chẳng sợ hiện tại ở nam bán cầu đang là mùa hè, bởi vì vĩ độ cao, nhiệt độ ban đêm chỉ có hơn 10 độ.
Đi ra ngoài bị gió thổi một phát, ai cũng phải rùng mình ớn lạnh.
Bản thân Lâm Tê Nham đã mặc một chiếc áo len để giữ ấm.
Lục Áo lắc đầu," Không sao."
Hai người xuống lầu.
Trong sảnh lớn không có bao nhiêu người, cũng không ai để ý tới việc hai người bọn họ đã không còn ở khách sạn.
Lục Áo mang theo cậu ta đi trên đường cái, hỏi:" Cậu ký hợp đồng gì với tổ chương trình, sao bên đó lại cho phép cậu trong lúc quay chụp được đi ra ngoài quay video?"
"Cái này không có quy định, nhưng chắc không có vấn đề gì, dù sao thì video này có thể sẽ phải chờ tới khi chương trình phát sóng mới có thể đăng tải."
Người của tổ chương trình cũng không nghĩ tới cậu ta lại liều mạng như thế, trong lúc quay chụp còn có thể bớt thời gian ra đi quay video.
Bởi vì buổi tối có chút bất tiện, Lâm Tê Nham không mang theo camera, chỉ lấy điện thoại và gậy chụp ảnh.
Tiếng Anh của cậu ta không được tốt lắm, chủ yếu nhờ Lục Áo giao tiếp với người ta.
Trên đường cái không có bao nhiêu người, cũng không biết do buổi tối họ không thích ra ngoài dạo chơi, hay vì trị an nơi này không tốt bằng trong nước.
Bọn họ nhìn xung quanh, cơ bản không thấy một bóng người.
Lục Áo vốn định bắt xe bên đường, thấy vậy đành tải app về để đặt xe.
Xe taxi khoan thai đến muộn, khi xe tới đã gần 8 giờ 40 tối rồi.
Lâm Tê Nham nhắn tin nói xin lỗi thuyền trưởng Dương, xin anh ta chờ bọn họ thêm một lát.
Hai người leo lên xe, xe taxi chở bọn họ về hướng bến tàu, lại tốn hơn 20 phút, bọn họ mới tới nơi.
Lục Áo trả tiền và cho thêm tiền típ, khi xuống xe, phát hiện trên bến tàu vẫn còn rất nhiều người, nhìn sơ qua phần lớn đều là người Hoa Hạ tóc đen da vàng, nếu như không phải sau phong cách kiến trúc phía sau họ rất nổi bật phong tình nước ngoài thì bến tàu này với bên tàu trong nước không khác nhau tí nào.
Lâm Tê Nham cũng thấy được, nhỏ giọng dùng tiếng Hoa Hạ nói:" Người nước mình là chăm chỉ nhất, thường thì dân bản xứ vừa tới giờ đã tan ca rồi, sẽ không tiếp tục làm việc nữa."
"Tôi gọi cho anh ta thử, xem thử phải tập hợp thế nào."
Lâm Tê Nham nói xong liền gọi điện thoại.
Ở nơi cách bọn họ không xa, một người đàn ông trung niên với vóc người cường tráng làn da ngâm đen cầm điện thoại lên "Alo" một tiếng.
Hai người lập tức nhận ra người này chính là thuyền trưởng Dương.
Lâm Tê Nham vẫy vẫy tay, hô to với người đàn ông vạm vỡ kia:" Thuyền trưởng Dương, chúng tôi ở đây."
Cậu ta nói xong kéo Lục Áo chạy qua kia bắt tay với thuyền trưởng Dương, "Thuyền trưởng Dương, chào anh, làm phiền anh rồi."
"Đừng khách sáo." Thuyền trưởng Dương hào sảng cười, "Chào mừng các cậu đến thành phố Drake."
"Cảm ơn, giờ chúng ta đi biển bắt cua hoàng đế chứ?"
"Đúng, tranh thủ hiện tại gió lặng, chúng ta phải nhanh chân xuất phát thôi."
Lâm Tê Nham giơ điện thoại trong tay liên, đối diện với ống kính giới thiệu sơ qua tình hình, thuyền trưởng Dương chờ cậu ta nói xong liền mang theo 2 người lên thuyền.
Con thuyền bắt cua hoàng đế của bọn họ to hơn thuyền cá bình thường trong nước một chút, nhưng lại không to như thuyền cá cỡ trung, chiều dài con thuyền tâm 12-13 mét, rộng khoảng 3-4 mét.
Trên thuyền có hầm cá sống, còn có vài cái thùng đựng nước đá to.
Bọn họ lên thuyền, ngoại trừ thuyền trưởng Dương, còn có 3 người Hoa Hạ khác.
Thuyền trưởng Dương hỗ trợ giới thiệu hai bên, sau đó lái thuyền ra khơi.
Lâm Tê Nham hỏi:" Thuyền trưởng Dương, hiện tại chúng ta sử dụng cách gì để đánh bắt cua hoàng đế vậy? Dùng lưới đánh bắt sao?"
" Hiện tại chủ yếu thả các loại lồng đánh bắt mà bên trong có thịt cá hoặc mồi nhử khác xuống đáy biển, cua hoàng đế bò vào trong rồi sẽ không thể thoáng ra được."
Lâm Tê Nham hỏi:" Có phải loại lồng giống với lồng đánh cá không ạ?"
" Nguyên lý giống nhau, chỉ là lồng để bắt cua hoàng đế là hình tròn, lồng bắt cá thì dài." Thuyền trưởng Dương nói, "Chờ chút cậu sẽ thấy ngay."
Lâm Tê Nham nghe anh ta nói vậy, đối với cua hoàng đế tràn đầy chờ mong.
Thuyền nhỏ này của bọn họ chạy nhanh về phía trước, hơn nửa tiếng đã đến nơi.
Lồng bắt chủ yếu nối liền với phao ký hiệu, bọn họ nhìn thấy phao ký hiệu liền biết lồng nào là của mình thả.
Lâm Tê Nham vừa nhìn thấy đủ loại phao ký hiệu khác nhau trên biển, có chút ngạc nhiên, vừa quay vừa nói:" Nhiều phao như vậy, chắc nơi này có rất nhiều cua hoàng đế nhỉ?"
"Cũng không nhất định, có thể đánh bắt được bao nhiêu phải coi vận may, có đôi khi thả một mảng lớn lồng đánh bắt nếu thu hoạch không lý tưởng, mỗi lồng 1-2 con thậm chí là trống không." Thuyền trưởng Dương trêu đùa nói, "Nhưng mà hôm nay có Lục Áo đi cùng, chắc chắn sẽ bội thu."
Danh tiếng của Lục Áo lan rất xa, thuyền trưởng Dương chỗ này cũng nghe qua tên của cậu, bởi vậy mới sảng khoái đồng ý dẫn theo bọn họ.
Lục Áo nói:" Hy vọng sẽ bắt được nhiều cua hơn."
"Ha ha ha được, bắt được nhiều cá hơn."
Vừa nói chuyện, thuyền của bọn họ đã dừng lại bên cạnh một cái phao ký hiệu nào đó.
Thuyền trưởng Dương vung tay lên, giới thiệu với bọn họ:" Cả vùng phao ký hiệu này đều là của chúng tôi, chỉ cần kéo cái lồng bên dưới lên là được."
Khi bọn họ nói chuyện, công nhân trên thuyền đã dùng móc sắt móc lấy một cái phao nào đó kéo dây thừng lại gần.
Lồng bắt bên dưới cực kỳ nặng, nếu chỉ đơn thuần dựa vào sức người để kéo nó lên sẽ rất khó, bọn họ dùng máy kéo lưới trên thuyền cũng chính là thứ có hình dạng ròng rọc, sau đó mới kéo lồng bắt lên.
Máy kéo lưới chỉ là tổ hợp ròng rọc tạo thành cũng không có động cơ, cho dù đã dùng máy kéo thì việc kéo lưới bằng tay vẫn rất tốn sức.
Lồng bắt bên dưới được thả rất sâu, thuyền viên kéo một hồi liền phải đổi người.
Lâm Tê Nham vừa quay vừa nhìn bọn họ, nói :" Nặng như vậy, bên dưới chắc chắn bắt được rất nhiều con."
Thuyền trưởng Dương cười toe tóe," Nhận lời may mắn của cậu."
Sau 5 phút, cái lồng đầu tiên được kéo lên, khi tới gần mặt nước, Lâm Tê Nham vội vàng lia ống kín nhắm ngay lồng bắt.
Ánh mắt Lục Áo sắc bén vừa nhìn liền thấy," Thật nhiều cua hoàng đế."
Thuyền trưởng Dương tới sát nhìn, rất nhanh liền nhìn thấy cua hoàng đế bò tới bò lui trong lồng bắt, nét tươi cười trên mặt càng thêm sâu, gào to một tiếng, đem lồng bắt nhấc lên, " 1, 2, 3 . . . . 11, Lồng này có 11 con, rất tốt."
Lâm Tê Nham phía sau ống kính nói:" Mở đầu may mắn nha!"
" Ha ha ha ha, khởi đầu tốt đẹp."
Thuyền trưởng Dương nói xong liền bắt cua hoàng đế bên trong ra.
Cua hoàng đế phía nam và phía bắc khác nhau, càng gần về phía Nam Cực, gai trên thân cua hoàng đế càng dài và dày đặc, nhìn sơ qua trông như một quả sầu riêng.
Nếu như là cua hoàng đế gần phía Bắc Cực, gai sẽ ít hơn và ngắn hơn rất nhiều.
Cua hoàng đế ở đây cũng là màu đỏ, kích thước cũng rất lớn, chỉ tính phần thân thôi đã có hơn 20cm.
Khi bị bắt, chúng nó sức sống bừng bừng, còn định bò ra ngoài.
Thuyền trưởng Dương bắt nó thả vào trong hầm chứa cá.
Lâm Tê Nham nói:" Cua hoàng đế này thật hấp dẫn, nhìn nó một hồi tôi đã cảm thấy nhớ bữa tiệc cua hoàng đế rồi."
" Không thành vấn đề, đợi lát nữa đi về sẽ mời hai người ăn cua hoàng đế."
Lâm Tê Nham nói:" Vậy phải tranh thủ lần này tôi sẽ ăn một bữa thật no. Đã sớm nghe nói cua hoàng đế bên này vô cùng béo khoẻ giá lại rẻ, không biết có đúng hay không?"
" Chắc chắn rồi, dù sao cũng là nơi sản xuất ra mà, nếu như chỗ này mà giá không rẻ thì đâu còn chỗ nào giá rẻ nữa?"
Thuyền trưởng Dương vừa bắt cua hoàng đế vừa cười toe toé, bình thường bọn họ ít khi bắt được nhiều như vậy, hôm nay đặc biệt may mắn, lồng đầu tiên đã đầy ụ rồi.
Anh ta nhìn Lục Áo một cái, có chút tin tưởng vận may của người này thật sự rất tốt, hơn nữa người xung quanh còn được hưởng ké.
Lâm Tê Nham vừa nhìn động tác của anh ta, vừa phổ cập khoa học cho các fan.
" . . . . . Thật ra cua hoàng đế cũng không phải là cua thật, nó có tên khoa học là Lithodidae, khác loại với cua, nó chỉ có tám chân và 2 càng. Ngoài ra, nó với cua còn có 1 điểm khác biệt rất rõ ràng chính là khớp chân của nó uốn cong về phía sau, còn khớp chân cua là gập về phía trước.
"Đúng." Thuyền trưởng Dương tiếp lời," Còn có 1 chỗ khác biệt, con cua có tướng đi ngang ngược, mà cách cua hoàng đế di chuyển giống như đang đi dạo, có vẻ nhàn nhã hơn.
Thuyền trưởng Dương vừa giới thiệu đã bắt xong hết toàn bộ cua hoàng đế trong lồng.
Lồng bắt trống không, anh ta sẽ thêm mồi vào trong rồi quăng xuống biển lần nữa, chờ sáng ngày mai bọn họ còn có thể tiếp tục đi thu lồng.
Lục Áo thấy bọn họ đã bắt được nhiều cua hoàng đế như vậy ngay trong lồng bắt đầu tiên, trong lòng có chút hiểu tại sao bọn họ phải mua thuyền cá to như vậy.
Nếu như không gian thuyền không đủ lớn, mỗi lần thu hoạch bọn họ sẽ không thể chứa hết được.
Thuyền trưởng Dương mang theo bọn họ đi thu những chiếc lồng bắt cua khác.
Bắt cua hoàng đế kiếm được rất nhiều tiền nhưng cũng rất vất vả, ban đêm gió biển lớn, thời tiết cũng có chút lạnh, mỗi khi kéo lồng cua ai náy cũng kéo tới một thân đầy mồ hôi, dù là thuyền trưởng Dương cũng không ngoại lệ.
Bọn họ hì hục hì hục kéo lồng cua, gân xanh trên cổ nổi lên hết, khuôn mặt thì đỏ rực.
Lục Áo nhìn thấy bọn họ như vậy, nói:" Cho tôi thử nhé."
"Không cần không cần, người tới là khách, các cậu ngồi một bên xem là được rồi."
Bên cạnh có một thuyền viên nói:" Lồng cua này nặng cực kỳ, kéo một hồi thì khắp người đều là mồ hôi, cậu trai trẻ đã tắm sạch rồi, lại ăn mặc đẹp như vậy, vẫn là không nên thử đâu."
Lục Áo nói:" Không sao, sức tôi khoẻ lắm."
Thuyền trưởng Dương thấy cậu kiên trì, liền cười ha hả nhường cho cậu kéo thử một lồng.
Lục Áo cũng không cậy mạnh, sức của cậu đặc biệt khoẻ, còn khoẻ hơn trước rất nhiều, lồng cua mà người khác kéo lên nặng muốn đứt hơi, rơi vào tay cậu lại dễ như trở bàn tay.
Cậu bình tĩnh kéo một lồng cua lên, tốn không tới 5 phút.
Thuyền trưởng Dương đi qua nhìn lồng cua mà cậu kéo lên, " 2,4,5,8 . . . .17, giỏi nha, Lục Áo vận may của cậu tốt ghê, ngay cả lồng cua mà cậu kéo cũng nhiều hơn những khác."
"Vừa khéo thôi."
"Không khéo đâu."
Thuyền trưởng Dương bọn họ và Lục Áo luân phiên làm việc.
Kéo được một hồi, bọn họ phát hiện vận may của Lục Áo thật sự cực kỳ tốt.
Thuyền trưởng Dương nhìn lồng cua mà cậu kéo lên, cảm khái nói:" Đợi lát nữa nhất định phải mời mọi người ăn một bữa tiệc cua hoàng đế to nhất hoành tráng nhất để không uổng công cậu vất vả với chúng tôi nãy giờ!"
"Nào có, sức tôi khoẻ, sức ăn cũng khoẻ, đợi lát nữa các anh sẽ thấy lỗ vốn đấy."
" Ha ha ha, cái khác không nói, cua hoàng để chắc chắn đủ ăn, muốn 10 con 100 con gì cũng được, chỉ cần cậu ăn nổi thì chúng tôi mời nổi."
Lâm Tê Nham ở bên cạnh nói:" Thuyền trưởng Dương, anh cẩn thận nha, tôi đang quay phim đó, toàn bộ lời nói của anh đã bị tôi ghi lại hết rồi."
Thuyền trưởng Dương vung tay lên, nói thẳng:" Cậu cứ việc quay, đàn ông nói lời phải giữ lấy lời, đợi lát nữa các cậu muốn ăn bao nhiêu tôi làm thịt bấy nhiêu con, ăn hết cũng không sao, coi như kết thêm bạn."
Lâm Tê Nham quay đới đây liền có cái nhìn mới về năng lực kết bạn của Lục Áo.
Tính tình cậu lãnh đạm, cũng không thích nói chuyện, ấy vậy khi ra ngoài lại rất dễ kết bạn, rất nhiều người chỉ cần nói vài câu với cậu đã có ấn tượng tốt về cậu rồi.
Loại ấn tượng tốt này không phải do vẻ ngoài mang đến, mà là từ sức hấp dẫn của tính cách.
Bất kể nam nữ già trẻ, Lâm Tê Nham chưa từng thấy qua có người không thích Lục Áo.
Khi bọn họ đang trò chuyện, Lục Áo lại kéo thêm một cái lồng cua nữa.
Khi lồng cua vừa ra khỏi mặt nước, thuyền trưởng Dương mắt sắc, bản năng nhìn thấy trong lồng cua có thứ gì khác khác.
Anh ta nhìn chằm chằm cái lồng cua, rất nhanh liền hô to," Hàng biến dị! Bên trong có hàng biến dị!"
Lục Áo:"Hửm?"
"Trong lồng có con cua hoàng đế màu xanh biển, tôi nhìn thấy rồi! Rất to, rất xinh đẹp!"
Màu sắc của cua hoàng đế đều là màu đỏ, nhưng luôn có vài con sẽ xuất hiện màu sắc biến dị.
Loại cua hoàng đế này khi ăn vào không khác gì với cua hoàng đế bình thường, chẳng qua giá bán trên thị trường lại cao hơn rất nhiều, rất nhiều người cảm thấy loại cua hoàng đế này là biểu tượng của may mắn, trông thấy nhất định sẽ mua.
Thuyền trưởng Dương vui mừng khôn xiết, anh ta vừa mừng con cua này có thể ban được giá cao, vừa mừng đây là dấu hiệu của điềm lành.
Với loại người nhờ trời thương để kiếm ăn như bọn họ, thích nhất chính là loại điềm lành này, cái khác không nói, sau khi có điềm lành này rồi, nói không chừng anh ta sẽ thu hoạch được nhiều cua hoàng đế hơn.
"Lục Áo, cậu thật sự là phúc tinh nha, chúng tôi đi biển lâu thế này, bắt cua hoàng đế đã hơn 20-30 năm rồi, số lượng cua hoàng đế xanh có thể bắt được đếm trên đầu ngón tay, cậu vừa tới đã bắt được rồi."
Lâm Tê Nham ở bên cạnh vội vàng đem cảnh tượng quý giá này quay lại, vừa quay vừa nói:" Màu của con cua hoàng đế này rất giống với màu nhẫn trên tay Lục Áo."
Thuyền trưởng Dương vừa nhìn liền vui vẻ," Hắc hắc, có chút giống, xem ra con cua hoàng đế này có duyên phận với các cậu."
Lục Áo đem lồng cua kéo lên, lồng này bắt được có gần 20 con cua.
Thuyền trưởng Dương bắt cua hoàng đế bắt tới mỏi tay, dáng tươi cười trên mặt lại chưa từng tắt đi.
Bọn họ dùng hơn ba tiếng, mới kéo hết toàn bộ lồng cua lên.
Lồng bắt cua hoàng đế vừa to vừa nặng, bình thường bọn họ kéo lồng cua không nhanh như vậy, hôm nay có Lục Áo hỗ trợ, thời gian của bọn họ được rút ngắn đi đáng kể.
Khi toàn bộ lồng cua được kéo lên rồi lại thả xuống xong, thuyền trưởng Dương đi hầm cá sống xem cua hoàng đế.
Những con cua này sẽ được lựa chọn lại lần nữa, cua hoàng đế đang mang thai không được bắt, cua hoàng đế quá nhỏ cũng không được bắt, bọn họ phải cam đoan cua hoàng đế nơi này có thể tiếp tục phát triển.
Lục Áo nhìn thấy nhiều cua hoàng đế như vậy, hỏi:" Việc đánh bắt cua hoàng đế quanh năm suốt tháng như vậy, có khi nào sẽ tạo thành một số tổn thương cho nguồn tài nguyên cua hoàng đế nơi này không?"
"Thế này thì không, vốn dĩ cua hoàng đế không nhiều như vậy đâu, gần đây không phải đang gặp phải tình trạng ấm lên toàn cầu sao, nước biển nơi này cũng bị tăng nhiệt độ, từ đây đến thềm lục địa châu Nam Cực bên kia, toàn bộ đều là địa bàn của cua hoàng đế."
"Diện tích lớn đến thế sao?"
"Đúng vậy, cua hoàng đế sắp thành giống loài xâm lấn rồi, không phải trước đó trên báo đài còn đưa tin nói rằng cua hoàng đế tiến vào châu Nam Cực, đối với hệ sinh thái của châu Nam Cực tạo thành sự tổn thương trí mạng sao?"
Thuyền trưởng Dương nói xong thở dài, thân là ngư dân, anh ta cũng rất lo lắng đối với việc hệ sinh thái toàn cầu chuyển biến xấu đi.
"Trên báo đài nói loài sinh vật to như cua hoàng đế đi đến châu Nam Cực trên cơ bản chính là giống loài ăn thịt cao cấp, đối với hệ sinh thái bản địa tạo thành tổn hại cực lớn, nếu như thời tiết cứ ấm lên như vậy, không biết chừng hệ sinh thái của châu Nam Cực sẽ sụp đổ quá."
Lâm Tê Nham nhịn không được nói:" Này là thật hay giả vậy? Sức phá hoại của cua hoàng đế lớn đến thế sao? Hiện tại chúng không gây ra ảnh hưởng gì với châu Nam Cực sao?"
"Thật đó, cua hoàng đế thường sống tại vùng nước ấm, vốn dĩ nơi này không có cua hoàng đế, hiện tại châu Nam Cực nóng lên, nhiệt độ nước đạt tới yêu cầu, cua hoàng đế cứ vậy di chuyển qua?"
"Vậy có phương án xử lý gì chưa?"
"Trước mắt không có. Vấn đề nóng lên toàn cầu này, ai lại có phương án xử lý chứ? Huống chi biển cả sâu như vậy, cậu thấy đó chúng tôi bắt cua chỉ có thể dùng lồng bắt, không có cách xử lý nào với chúng cả?"
Lục Áo hỏi:" Vậy cảm giác của các anh thế nào, giá của cua hoàng đế hiện tại đã tăng lên không ít?"
"Đúng. Trước đây, chính phủ nơi này không cho phép nhiều người chúng tôi tới đây, cậu xem, hiện tai phóng tầm mắt nhìn lại đều là người nước mình, chính phủ nơi này cũng hết cách rồi, chỉ có thể hấp dẫn người đến đây bắt những con cua hoàng đế này, bằng không đến khi cua hoàng đế tạo thành tai hoạ sẽ tạo thành sự ảnh hưởng rất lớn đối với hệ sinh thái nơi này."
Toàn cầu ấm lên, những người khác có lẽ sẽ không cảm nhận sâu sắc, ngư dân bọn họ nhờ vào biển cả để kiếm cơm nên rất nhạy cảm với vấn đề này.
Loài cá nào nhiều hơn, loài cá nào ít hơn, bọn họ đi biển vài chuyến sẽ biết ngay.
Lục Áo nghe vậy trong lòng liền có chút nặng nề.
Thuyền trưởng Dương nhìn mặt mũi cậu, nói:" Ài, các cậu đừng lo lắng quá, chúng ta chỉ là ngư dân bình thường thì có thể có cách gì, loại chuyện này cứ giao cho các nhà khoa học đi, cùng lắm thì bắt nhiều một chút, đợi lát nữa trở về ăn nhiều thêm chút."
Vốn dĩ trong lòng Lâm Tê Nham cũng nặng trĩu, vừa nghe anh ta nói thế lập tức nói:" Vậy được rồi, lát nữa về chúng ta sẽ nướng cua hoàng đế ăn, tôi muốn toàn bộ chân cua."
"Ha ha ha được, thân cua hoàng đế vốn cũng không có bao nhiêu thịt, các cậu muốn ăn thân cũng chẳng có thịt để ăn."