Chắc lúc nãy nàng ra tay cũng không nhẹ, nên khi Lục Hoa Đình nhìn nàng, trên mặt không còn chút cười, trong đôi mắt đen lóe ra sát khí.
Hắn quả nhiên ghét bị người khác chạm vào.
Quần Thanh không nói gì, giấu tay vào tay áo lau đi vết máu, thầm nghĩ đúng là xui xẻo mới đụng phải hắn.
Team Hạt Tiêu
Nàng còn đang nghĩ, chợt thấy chuỗi tràng hạt đàn hương trên cổ tay trái của Lục Hoa Đình đứt tung, hạt châu rơi xuống như mưa.
Quần Thanh lập tức cúi người nhặt lấy, nhưng không kịp nữa, những hạt châu rơi qua kẽ tay nàng, lăn tứ tán. Lục Hoa Đình cũng bất ngờ, cúi đầu nhìn, hạt châu lăn đầy đất, không thể gom lại.
Đứt rồi, nàng vừa rồi có dùng lực mạnh vậy sao?
Quần Thanh ôm mèo, ngồi xuống nhặt hạt, lòng không yên: nàng nhớ Lục Hoa Đình hồi nhỏ suýt c.h.ế.t yểu, từng được đưa vào chùa nuôi dưỡng, chuỗi tràng hạt này là do pháp sư Gia Tăng ban cho, giống như bùa bình an, bao năm chưa từng rời tay. Nay bị nàng làm đứt, quả là điềm xấu.
Người này vốn tính cách bất thường, nàng thật không muốn bị hắn ghi hận.
Lục Hoa Đình nhìn cổ tay trống trơn, không biết nghĩ gì, áo choàng sượt qua tai nàng, không nói một lời mà rời đi.
“Lục đại nhân.” Quần Thanh gọi hắn từ sau lưng, giọng trong trẻo rõ ràng như mưa rơi từ mái hiên: “Chuỗi hạt của ngài có bao nhiêu hạt? Quần Thanh ta sẽ nhặt lại cho ngài, xin đừng trút giận sang những người khác trong cung.”
Lục Hoa Đình đã đến chỗ ngoặt, áo trắng như hoa quỳnh giữa đêm, mãi sau mới có tiếng trả lời, không rõ cảm xúc:
“Mười bảy hạt, không nhặt được cũng thôi đi. Ta chưa từng giận cá c.h.é.m thớt, kẻ hay giận cá c.h.é.m thớt là người khác.”
Quần Thanh nhìn lòng bàn tay mình, sau đó nắm chặt lại.
Nàng cùng Nhược Thiền đếm đi đếm lại, chỉ nhặt được mười sáu hạt, còn một hạt không biết rơi vào bụi cỏ hay lăn xuống khe.
“Đến giờ trực rồi, ta sẽ quay lại tìm sau.” Quần Thanh cất hạt châu vào túi thơm bên người, lại nhìn mặt và tay Nhược Thiền, thấy mặt nàng ta sưng to, bèn nói:
“Để ta đi giao lại, muội về nghỉ trước đi.”
“Cái khay vỡ, canh cũng đổ, làm sao giao cho thái tử được?” Nhược Thiền nói: “Tỷ đợi muội, muội về lấy phần khác.”
Quần Thanh đã giấu túi thơm đi, nàng dỗ dành con mèo một hồi, gọi một cung nữ từ điện Loan Nghi đi qua, giao con mèo cho nàng ta:
“Muội về đi. Ta sẽ giải thích rõ.”
Chờ bốn phía không còn ai, Quần Thanh bưng nửa bát canh, tiến đến gần ghế đá, choang một tiếng giòn tan.
Cái bát sứ trắng viền vàng bị vỡ một góc.
---
Tô Hỷ không có mặt, thái tử đang bàn chính sự trong chính điện, ngoài cửa chỉ có một tiểu thái giám canh giữ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Hắn định ngăn lại, nhưng Quần Thanh liền hất tay hắn ra, xông thẳng vào điện.
Cửa điện vang lên, Lý Hiển sắc mặt lạnh băng nhìn về phía Quần Thanh, sau rèm có vài bóng người ngồi, chắc là ba mưu thần.
Lý Hiển thấy nàng không những xông vào, mà còn lôi thôi lếch thếch, lập tức giận dữ.
Quần Thanh đặt khay gỗ xuống:
“Điện hạ thứ tội, nô tỳ vừa bị Yến vương điện hạ chặn lại nên chậm trễ.”
Quả nhiên, vừa nhắc đến Lý Hoán – người mà Lý Hiển ghét hơn cả nàng – lửa giận trong mắt Lý Hiển liền chuyển hướng. Hắn quan sát Quần Thanh, thấy bát canh sứt mẻ, ánh mắt càng thêm lạnh:
“Hắn làm khó ngươi?”
“Yến vương điện hạ nghe tin nô tỳ đến Đông cung, liền chặn đường không cho đi, còn nắm vai nô tỳ, có ý định động thủ. May mà trưởng sử vương phủ đến kịp, khuyên giải mới có thể yên.”
Hôm nay Lý Hoán dám hiện thân trước mặt nàng, tất nhiên nàng sẽ phản công mới thấy hả dạ. Trước khi vào điện, nàng còn cố ý làm rối vài sợi tóc.
Quả nhiên, lời nàng nói như đổ dầu vào lửa.
Một mưu thần nói:
“Yến vương sắp thất thế còn dám khiêu khích thế này, thật là ngông cuồng!”
“Ngay cả bát canh của điện hạ cũng dám động vào, chẳng coi Đông cung ra gì, rõ là công khai thách thức rồi!”
Lý Hiển sắc mặt trầm xuống, không nói một lời. Một lát sau, hắn giơ tay ngăn lời nghị luận:
“Bản cung thấy, Tam lang không phải loại người đó.”
Nói rồi, ánh mắt lạnh lẽo như băng rơi lên mặt Quần Thanh.
Quần Thanh cúi đầu nói:
“Nô tỳ không dám dối gạt, là Bảo An công chúa thấy nô tỳ trước, chủ động gây khó dễ, Yến vương điện hạ lại tưởng là nô tỳ ức h.i.ế.p công chúa nên mới ra tay…”
Chưa nói hết, Lý Hiển đã bực bội uống một ngụm trà. Các mưu thần nhìn nhau, tám phần là đã tin, liền thở dài:
“Yến vương cứ liên quan đến công chúa Bảo An là mất lý trí. Chữ sắc đứng đầu đao, chẳng hiểu công chúa tiền triều kia cho hắn uống mê dược gì.”
“Thái tử chi bằng sớm thành hôn với công chúa, cũng để Yến vương hết hy vọng.”
“Không được! Thần thấy nên tránh xa công chúa đó thì hơn. Nhìn bộ dạng Yến vương, chỉ sợ muốn mỹ nhân chứ không cần giang sơn. Nếu hắn ôm hận, sau này lại nhòm ngó tẩu tẩu thì chẳng phải tai họa?”
Một người liền kéo đề tài trở lại:
“Nghe lời cung nữ này nói, trường sử Lục Hoa Đình đến sớm ở trong cung, lại đưa Yến vương đi gặp thánh thượng, ai biết có phải muốn giúp hắn từ phía sau? Vài lần Yến vương thoát nạn, đều nhờ người này xoay chuyển cục diện.”