Nhưng chỉ sau hai giây, bà ta đã nhanh chóng khôi phục vẻ mặt chua ngoa, làm bộ an ủi Tần Tiêu:
“Trân Trân, con cũng đừng để bụng. Đàn ông mà, ai chẳng có lúc sai lầm. Nếu không phải vì con mang thai, Tiêu Tiêu cũng chẳng phải tìm chỗ giải khuây. Đợi con khỏe lại, nó sẽ tự khắc quay về thôi.”
Hai bộ mặt, bà ta diễn đến mức hoàn hảo.
Tần Tiêu co ro ở góc giường, run rẩy, trừng mắt nhìn mẹ mình như thể không tin nổi.
Tôi vừa buồn cười, vừa cảm thấy bi thương.
Có người chồng và mẹ chồng thế này, cuộc hôn nhân này tôi nhất định phải chấm dứt.
Chỉ là, trước khi ly hôn, tôi phải để Tần Tiêu cho b.ú hết sữa, hồi phục hết vết thương, hoàn tất cả phục hồi vùng xương chậu.
Còn tôi, mang thân xác anh ta, tiêu tiền của anh ta, tán gái của anh ta, tiếp quản studio của anh ta.
Cảm giác làm đàn ông… thật sự quá đã!
07
Những ngày sau đó, tôi dồn hết tâm trí vào phòng làm việc.
Giai đoạn đầu khi khởi nghiệp, hầu hết các công việc quản lý đều do tôi gánh vác. Dù sau này mang thai và nghỉ ngơi chờ sinh, nhưng nền tảng vẫn còn.
Huống chi, việc thiết kế là phần phụ trách chính của Tần Tiêu, còn các mảng khác đều có người chuyên môn đảm nhận.
Tôi xử lý đâu ra đấy, không hề khó khăn.
Tôi không quá để tâm đến sống còn của phòng làm việc, nhưng tôi cần dùng trải nghiệm này để quay trở lại với sự nghiệp thiết kế.
Điều phiền toái nhất trong công việc, có lẽ là phải đối phó với Phùng Chiến.
Chỉ cần xung quanh không có ai, cô ta liền nhào đến tôi như sắp cắn người:
“Anh Tiêu à, dạo này có nhớ em không?”
Cô ta quấn lấy cổ tôi như dây leo, dính như sam.
Tôi biết làm gì đây? Chẳng lẽ phải hiến thân thật?
Đành kiếm cớ là dạo này cơ thể có vấn đề, từ sau khi vào phòng sinh thấy cảnh m.á.u me liền mất hết ham muốn trần tục…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Phùng Chiến đánh giá tôi từ trên xuống dưới, ánh mắt đầy thương hại không thể giấu được.
Cô ta an ủi tôi:
“Anh bị vấn đề tâm lý rồi. Sớm biết thế thì anh không nên vào phòng sinh. Có lẽ cảnh Giang Trân Trân sinh con thê thảm quá, làm anh bị ám ảnh. Nhưng không sao, anh cứ điều trị tốt, em sẽ chờ anh hồi phục lại oai phong!”
Tôi gật đầu như gỗ đá, nhưng trong đầu đã âm thầm bày sẵn cái bẫy khác:
“Chiến Chiến, dạo này không đáp ứng được em là lỗi của anh. Vậy thế này nhé, coi như bù đắp, phần trình diễn mở màn trong buổi trình diễn thời trang lần này, để em đảm nhận luôn đi.”
Ánh mắt Phùng Chiến lập tức sáng rực:
“Thật à? Mở màn và kết màn đều là em sao?”
Tôi cười, gật đầu:
“Chỉ cần em gần đây ngoan ngoãn, chịu đựng một chút cô đơn.”
Phùng Chiến lập tức trượt khỏi người tôi, cười toe toét:
“Anh Tiêu à, em nghe lời anh hết! Gần đây em đảm bảo không làm phiền anh, ngoan ngoãn đợi ngày anh ‘trở lại’!”
Nói rồi, cô ta nhanh chóng rút khỏi văn phòng, còn chu đáo đóng cửa giúp tôi.
Cuối cùng cũng có thể làm việc nghiêm túc rồi.
Tôi tra lại tài liệu phòng làm việc, mới phát hiện mấy bộ lễ phục nổi tiếng trước đây của Tần Tiêu đều được sửa đổi từ bản thiết kế của tôi.
Chuyện này tuy khiến người ta ghê tởm, nhưng ngược lại cũng mang lại cho tôi sự tự tin.
Bị Tần Tiêu thao túng tinh thần quá lâu, tôi từng nghĩ mình đã đánh mất tài năng thiết kế.
Giờ mới nhận ra, người thực sự cạn kiệt ý tưởng là hắn.
Tôi hoàn toàn có năng lực và tư cách để quay trở lại giới thiết kế.
Và cứ như thế, tôi bận rộn cho đến ngày tổ chức buổi trình diễn cá nhân của Tần Tiêu.
Ngay bộ thiết kế mở màn đã gây chấn động.
Phùng Chiến mặc bộ “Ưng săn vàng” mà tôi thiết kế, từ từ bước ra sân khấu.
Trên nền nhung đen của váy dài, hình chim ưng được thêu bằng chỉ vàng sống động như thật.
Nó như ẩn hiện theo chuyển động của tà váy, khiến chiếc váy vốn rất nữ tính lại toát lên khí chất sắc bén như kẻ đi săn.