Sự thấu hiểu và bao dung của tôi, đổi lại là sự thờ ơ ngày càng quá đáng của anh ta.
“Đau quá bác sĩ, tôi chịu hết nổi rồi!” Tần Tiêu thở hổn hển, gần như nghiến răng rít ra từng chữ, “Tôi… tôi muốn chuyển sang sinh mổ!”
Bác sĩ nhìn tôi:
“Anh Tần, bụng sản phụ quá lớn, thực sự nên mổ lấy thai.”
Trước đây, Tần Tiêu nhất quyết bắt tôi sinh thường.
Anh ta nói trẻ sinh thường thì đề kháng tốt hơn, thông minh hơn.
Dù bác sĩ cảnh báo việc sinh ba tự nhiên rất nguy hiểm, anh ta cũng giả điếc làm ngơ.
Nhưng giờ thì…
Tôi còn chưa kịp trả lời, cửa phòng mổ bỗng bị đẩy ra.
Mẹ của Tần Tiêu hùng hổ xông vào:
“Không được! Không được mổ!”
Bà ta chỉ vào mặt Tần Tiêu mà mắng như tát nước:
“Giang Trân Trân, từ sau khi có thai cô ăn không ngồi rồi, tất cả đều dựa vào con trai tôi nuôi, giờ chỉ là sinh con thôi mà, chút đau đó cô cũng không chịu nổi à? Bác sĩ, không được mổ! Phải sinh thường như kế hoạch!”
Tần Tiêu trừng mắt:
“Mẹ, sao mẹ lại như vậy chứ?!”
Tần Tiêu không biết, mẹ anh ta vẫn luôn như thế.
Chỉ là trước đây anh ta là người được lợi, nên giả vờ không nhìn thấy mà thôi.
Y tá chắn trước mặt mẹ Tần Tiêu:
“Thưa bà, mời bà ra ngoài. Trong phòng sinh chỉ cho phép một người nhà vào cùng.”
Nhưng bà ta làm như không nghe thấy, còn tiến lên vài bước, kéo tôi dậy:
“Tiêu Tiêu à, chẳng phải cô ta chỉ sinh con thôi sao, sao còn bắt con vào cùng? Con là nhà thiết kế, thấy mấy thứ bẩn thỉu này thì cảm hứng sáng tác bị ảnh hưởng thì sao? Đi, ra với mẹ!”