Khi tôi quay lại thì đã muộn — cô ta đã mạnh tay đẩy vào lưng tôi.
Phía trước tôi là bậc thềm dài trăm bậc trước cục dân chính.
Tôi loạng choạng, mất thăng bằng.
Trong khoảnh khắc sắp ngã xuống, tôi theo phản xạ nhắm mắt lại.
Nhưng — cơn đau tưởng chừng sẽ ập đến, lại không hề xảy ra.
Tôi nghi hoặc mở mắt.
Phát hiện mình đang ngồi vững vàng trước cửa cục dân chính.
Dưới chân bậc thềm trăm bậc, là thân thể của Tần Tiêu — đã ngã xuống, đầu đẫm máu.
Tôi cúi đầu nhìn, phát hiện bộ đồ mình mặc — là của Giang Trân Trân.
Tôi đã trở về cơ thể của chính mình.
Ngay trong khoảnh khắc ngã khỏi bậc thềm, tôi đã đổi lại rồi.
Vậy thì, người ngã xuống thay tôi… là Tần Tiêu?
Phùng Chiến sợ đến tái mặt:
"Tôi… tôi chỉ nhất thời xúc động, không ngờ lại đẩy thật..."
Cô ta run rẩy bấm số 120, rồi quay đầu nhìn tôi.
"Anh Tiêu, giờ tôi phải làm sao đây?"
Làm sao à? chếc đi.
Tôi nghiêng đầu, giọng ngây thơ vô tội, nói cho cô ta biết một sự thật tàn khốc nhất:
"Anh Tiêu của cô, vừa bị cô đẩy xuống rồi đấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Khuôn mặt Phùng Chiến lập tức méo mó và kinh hãi.
11.
Tần Tiêu được đưa vào bệnh viện, giữ lại được mạng, chỉ là hai tay đều bị gãy.
Sau này nếu còn muốn làm nhà thiết kế, e rằng chỉ có thể rèn luyện… "khả năng dùng chân".
Phùng Chiến vì tội cố ý gây thương tích mà bị phán năm năm tù.
Thời kỳ vàng son nhất trong sự nghiệp người mẫu của cô ta, coi như bị hủy hoại hoàn toàn.
Mẹ Tần Tiêu vì thương con trai, không đi múa quảng trường nữa, suốt ngày ở bên giường bệnh chăm sóc.
Trớ trêu thay, lại chẳng được Tần Tiêu ưa, ngày ngày bị than phiền trách móc.
Họ đều đã nhận lấy cái kết xứng đáng của mình.
Còn tôi – Giang Trân Trân, một bà mẹ đơn thân của ba cô con gái sinh ba, sự nghiệp cũng phất lên như diều gặp gió.
Tôi thành lập studio thiết kế của riêng mình.
Dựa vào vụ việc ở sàn diễn và scandal tình ái trước đó, tên tuổi tôi vốn đã thu hút sự chú ý.
Cộng thêm sự nâng đỡ của các tiền bối, tôi nhanh chóng giành được một chỗ đứng vững chắc trong giới thiết kế.
Hiện tại tôi, có tiền bạc dư dả, có sự nghiệp yêu thích, có thời gian tự do, còn có ba cô con gái đáng yêu mà tôi có được nhờ “làm mẹ mà không đau đẻ”.
Hóa ra, gian và khổ đều là quá trình khiến cuộc sống trở nên đậm đà hơn.
Vượt qua được những ngày tháng gian khổ nhất, sau đó, chính là con đường đầy hoa nở rực rỡ.