Liễu Khuynh Vân sửng sốt, chợt nhớ lần trước mẹ vào lâu như vậy, sau đó cũng nói câu tương tự.
Không lâu sau, cha con họ Bạch thống nhất Miêu Cương, quy phục triều đình.
Lúc đó cha mẹ bà chưa quen nhau, bà cũng chưa sinh ra, là sau này nghe kể lại.
Những năm này Miêu Cương không hẳn yên bình, vẫn có bộ lạc muốn phản loạn, nhưng mẹ bà chưa từng nhắc.
Nói cách khác, những chuyện đó không đủ lớn.
Chỉ có biến động lớn như thay đổi vương triều, phân liệt lãnh thổ, mới là đại sự.
"Mẹ, chẳng lẽ họ Bạch gặp chuyện?"
"Mẹ không biết."
Liễu Mộ Yên nói, "Mẹ không thể thấu hiểu chỉ thị của Cổ Thần và Vu Thần. Mỗi lần đại kiếp, tất có người ứng kiếp. Người ứng kiếp trước là Lão Miêu Vương."
Lão Miêu Vương chấm dứt nội chiến bộ lạc, mang lại hòa bình cho Miêu Cương.
Nhưng ông cũng phải trả giá bằng mạng sống.
Mệnh trời cho, trời lấy lại.
Liễu Khuynh Vân nghĩ đến việc tộc nhân có nội gián, mục tiêu là đô đốc phủ, chẳng lẽ người ứng kiếp ở đó?
Con trai bà?
"Người ứng kiếp là A Nguyên sao?"
Liễu Mộ Yên lắc đầu: "Mẹ không biết."
Liễu Khuynh Vân suy nghĩ: "Khoan, cũng có thể là cha ta."
Dù mục tiêu của Tuân tướng quốc là Lục Nguyên, nhưng nội gián Miêu Cương hợp tác với hắn, mục đích thực sự có lẽ là thông qua g.i.ế.c Lục Nguyên để hủy diệt cha bà.
Liễu Khuynh Vân lẩm bẩm: "Người ứng kiếp... chắc chắn sẽ chết, phải không?"
Hoặc c.h.ế.t trong kiếp nạn, hoặc c.h.ế.t sau đó.
Liễu Mộ Yên không trả lời.
Liễu Khuynh Vân không kìm được hoảng sợ.
Dù là cha hay con trai, bà đều không muốn ai xảy ra chuyện.
Bà nắm c.h.ặ.t t.a.y áo mẹ.
Người từng bị đánh chạy toán loạn cũng không xin tha, giờ dùng ánh mắt van nài nhìn mẹ: "Mẹ, mẹ là Thần Nữ Vụ Sơn, mẹ nhất định có cách, phải không?"
Liễu Mộ Yên dừng lại, nói: "Mệnh trời, không thể trái."