Mạnh Thiến Thiến tạm thời chưa nghĩ ra cách nào hay, chỉ có thể từ từ suy nghĩ.
Bước đầu tiên lật đổ tướng quốc đã hoàn thành, vị "đệ nhất trụ cột" tự phụ của Đại Chu giờ đang bị giam trong ngục Bộ Hình.
Dù chưa định tội, nhưng cũng không thể thoát tội.
Nghĩ như vậy, Đô Đốc Phủ vẫn nắm thế chủ động.
Băng ba thước không phải một ngày lạnh, âm mưu mười mấy năm thậm chí mấy chục năm của tướng quốc không thể sụp đổ trong một đêm.
Nhưng không sao, nàng có kiên nhẫn.
Hắn lật một lá bài, nàng xé một lá, bài trong tay hắn rồi sẽ hết, không tin hắn không chết.
Mạnh Thiến Thiến đi xem Bảo Thư.
Tiểu gia hỏa đã không phải đứng tường nữa, chắc lại ngủ rồi.
Mạnh Thiến Thiến về chính phòng, quả nhiên, tiểu gia hỏa đang ngủ say sưa trên giường.
Đàn Nhi và Bạch Ngọc Vi ăn xong canh sen đi chơi rồi, Thanh Sương trông phòng.
Bán Hạ cũng mang cho nàng một bát canh sen.
Thanh Sương suy nghĩ một chút, nói: "Còn không? Uất Tử Xuyên đang trên mái nhà."
Bán Hạ: "...Cái này tôi không đưa lên được."
Thanh Sương bưng canh sen ra ngoài, gọi lên mái nhà: "Uất Tử Xuyên, đón này."
Mạnh Thiến Thiến đến bên giường, sờ sờ má tiểu gia hỏa.
Mềm mại, thật sự khiến lòng người tan chảy.
Bán Hạ ở ngoài cửa báo: "Tiểu thư, Hỉ Thước đến rồi."
"Tiểu thư."
Hỉ Thước vào phòng, thi lễ với Mạnh Thiến Thiến, thấy Bảo Thư đang ngủ say, lập tức hạ giọng, "Bảo Thư tiểu thư ngủ rồi sao?"
Mạnh Thiến Thiến nhẹ giọng: "Không sao, ngươi nói đi, có phải tằng tổ mẫu muốn gặp ta?"
Hỉ Thước cười nói: "Dạo này trong phủ bận, tiểu thư và cô gia lâu rồi không đi đánh bài với lão thái quân, bà buồn chán, sai nô tỳ đến hỏi, tối nay có đi đánh bài không? Nếu không đánh, có thể mua thêm mấy quyển tiểu thuyết không? Lần trước bị Bảo Thư tiểu thư xé rồi, tiểu thư mua mấy quyển, lão thái quân đã đọc xong, nói nếu tiểu thư bận, cứ sai Triệu Tứ đi mua."
Nghe đến đây, Mạnh Thiến Thiến đã hiểu: "Tằng tổ mẫu đã sai Triệu Tứ mua rồi phải không?"
Hỉ Thước cười gượng.
"Mua cái gì?"
Mạnh Thiến Thiến hỏi.
Hỉ Thước suy nghĩ, nói: "Mấy chuyện dân gian kỳ quái——Thiên sư bắt quỷ, án oan không đầu... chuyện tình chị dâu em chồng."
Nghe phía trước còn không quá đáng, nhưng chị dâu em chồng là chuyện gì thế?
Triệu Tứ kiếm đâu ra mấy thứ tiểu thuyết linh tinh này?
Không trách sau khi đọc sách của Triệu Tứ, lão thái quân luôn chê sách nàng mua không đủ kích thích.
Mạnh Thiến Thiến bất lực ôm trán: "Ta đi hiệu sách xem một chút."
Nàng vừa định đi, đột nhiên một bàn tay nhỏ nhắn mũm mĩm nắm lấy tay áo nàng.
Nàng cúi xuống nhìn, đối diện một đôi mắt to tròn long lanh.
Vừa lên xe, phát hiện Đàn Nhi và Bạch Ngọc Vi cũng ở đó.
Bạch Ngọc Vi lập tức chỉ Đàn Nhi: "Nó muốn đi!"
Đàn Nhi khoanh tay: "Tau có kêu mày đi đâu!"
Bạch Ngọc Vi nói: "Mày đi được, sao tao không đi được?"
Đàn Nhi nói: "Tau đi với chị tau."
Bạch Ngọc Vi nói: "Nàng ấy còn là chị dâu tao nữa!"
Bảo Thư đi đến trước hai người, giơ tay nhỏ bịt miệng cả hai.
Đàn Nhi gỡ tay nhỏ của nó, nghiêm túc hỏi: "Bảo Châu Châu, mày làm gì thế?"
Bạch Ngọc Vi cũng nắm lấy tay nhỏ của nó: "Ừa, sao mày bịt miệng tao?"
Bảo Thư giọng ngọng ngọng: "Hai người ồn."
Bạch Ngọc Vi vừa định tranh luận, đột nhiên nhớ ra điều gì, kỳ quái nói: "Ấy——không phải mày đang đứng tường sao? Mày trốn ra ngoài, cô ta biết không?"