Hôm sau khi show hẹn hò kết thúc, Tống Nhất Xuyên nhận được điện thoại của đạo diễn phim, yêu cầu cậu lập tức quay về đoàn phim để quay tiếp các cảnh quay trước đó.
"Ok!" Cậu lạnh nhạt đáp lời, rồi đột nhiên há to miệng ra, nhét vô hai cái trứng chiên, nói không mấy rõ ràng: "Lát nữa tôi sẽ đi."
Tống Hiểu Nam đang dùng dao nĩa ăn sáng, thấy cách ăn uống của anh trai thì rất là ghét bỏ mà nhíu mày, chỉ là khi nói chuyện thì lại nói với giọng điệu nũng nịu ngọt ngấy: "Anh ơi, em cũng muốn đi theo anh nữa, xin anh dẫn em đi đi!"
Tống Nhất Xuyên vừa định lấy bánh quẩy nghe vậy thì ngước mắt lên, nhìn Tống Hiểu Nam với ánh mắt lạnh lẽo: "Nói chuyện cho đàng hoàng!"
Tống Hiểu Nam thu lại ý cười: "Tên họ Tống kia, em không phải hỏi ý kiến của anh, em chỉ là báo với anh một tiếng thôi!"
"Con tỏ thái độ gì với anh con vậy hả?" Ông Tống buông đũa xuống, nghiêm khắc răn dạy:
"Không lớn không nhỏ!"
Tống Nhất Xuyên không chút để ý, tiếp tục ăn cơm.
- "Đúng vậy, nhớ nghĩ kỹ rồi hãy nói, sau này đừng có anh anh anh anh nữa."
- "Người không biết còn tưởng rằng em sắp đẻ trứng cơ đấy!"
- "Ha ha ha, nhắc đến đẻ trứng liền nhớ đến mợ."
-"Không biết hai người họ ở trong tù thế nào rồi?"
- "Dạo này nhiều drama quá, không để ý đến bọn họ nhiều được."
Hai cha con nhà họ Tống nghe vậy thì vội vàng vểnh tai lắng nghe. Drama gì? Con mau nói đi!
Tống Nhất Xuyên nhìn về phía cầu thang: "Mẹ con không ăn cơm hả? Người là thiết cơm là sắt, không ăn một bữa thôi là đói khó chịu lắm rồi."
"Mẹ con không vui, để mẹ con nghỉ ngơi một lát đi, tối nay còn phải đi dự tiệc nữa." Ông Tống thở dài, mặt mày tràn đầy vẻ đau lòng.
Thằng khốn Tần Nguyên Chấn kia, tốt nhất là cả đời ở trong nhà tù luôn đi, đừng có ra tù gây chướng mắt cho người khác!
Tống Nhất Xuyên khó hiểu: "Tiệc gì ạ?"
"Giáo sư Hình vừa mới nhận về đứa con trai nên tổ chức tiệc nhận thân." Ông Tống gắp bánh bao thịt vào đĩa của con trai ngoan: "Tối nay con và Hiểu Nam cũng đi nữa."
"Là Tả Gia Thành ạ?"
Tống Hiểu Nam cực kì phấn khích, dù sao cũng là drama do mình tận mắt nhìn thấy, khi thấy drama có kết cục viên mãn cũng có loại cảm giác thỏa mãn khó tả thành lời.
"Ừ." Ông Tống gật đầu: "Vừa nhận về là cho đi học ở trường quốc tế thủ đô, hiện đang học chung lớp với Diêm Tư Minh."
Dứt lời, ông nhìn Tống Nhất Xuyên: "Con không tò mò sao?"
Tống Nhất Xuyên lắc đầu.
-"Tò mò cái gì?"
- "Tò mò thằng bé vừa đến trường học đã bị kéo vào WC tiến hành giao lưu thân thiết?"
-"Thôi bỏ đi, một đám nhãi ranh có thể làm ra được chuyện gì, mình vẫn cảm thấy hứng thú với cậu tài xế liều mạng muốn leo lên giới thượng lưu kia hơn."
-"Tên kia mưu mô lắm nha, mới vừa vào công ty đã theo dõi ông chủ mình, tìm mọi cách để giành lấy sự tin tưởng của ông chủ."
- "Nhìn có vẻ là chó con hiền lành ngoan ngoãn, sự thật là sói con cố chấp mưu mô."
- "Gặp một tên ngây thơ đến mức chơi với cá chình giống anh Vu, lừa một cái là dính ngay!"
Ông Tống: "..."
Chơi với cá chình?
Ngây thơ?
Ai tin chứ?
Tống Hiểu Nam: "..."
Tài xế là ai?
Lưu Ninh sao?
Le0 thành công rồi à?
Cô ấy vội vàng móc điện thoại ra, nhanh tay ấn bàn phím: [Vu Chấn Vũ bị tài xế Lưu Ninh leo lên rồi, mau truyền ra đi!]
Thất Thất trâu bò nhất: [Ok, tung tin ngay đây!]
Em gái ngọt ngào là tôi: [Các chị em, Vu Chấn Vũ là anh trai tui, các chị giả vờ giấu tui một chút đi!]
Thất Thất trâu bò nhất: [Có drama là đại nghĩa diệt thân hết, chị không hiểu hả?]
Em gái ngọt ngào là tôi: [Ok ok ok, là chế giác ngộ thấp, nhưng vì sao là anh trai chế bị leo lên, mà không phải ngược lại?]
Thất Thất trâu bò nhất: [Nghĩ đến hai con cá chình...]
Mời công chúa khởi động máy: [Không trò chuyện với các chị nữa. Em phải đi theo anh trai đi quay phim. Các chị có chắc là không tới không?]
Thất Thất trâu bò nhất: [Có vụ làm ăn cần bàn, đợi rảnh rồi nói sau.]
Em gái ngọt ngào là tôi: [Không đi đâu, em chưa chấp nhận nổi chuyện anh trai em bị người ta leo lên!]
Mời công chúa khởi động máy: [Buổi tối gặp nha!]
Tống Hiểu Nam mặt mày hớn hở trả lời tin nhắn, đến khi ngẩng đầu lên thì phát hiện đối diện không còn người nào, mặt mày trở nên ỉu xìu, quay đầu sang hỏi: "Anh trai đi rồi ạ? Sao không nói tiếng nào mà đã đi rồi?"
"Sao ba biết?" Ông Tống lười trả lời, bưng cốc sữa đậu nành và bánh quẩy trên bàn, đi lên lầu: "Chắc mẹ con thức dậy rồi. Ba đi đưa bữa sáng cho mẹ con."
Nhân tiện nói về drama mới...
Lần này ông Vu xong rồi, biết chờ đến ngày tháng năm nào mới được ôm cháu trai?
Tống Hiểu Nam bị xem nhẹ cầm một cái bánh quẩy chạy ra cửa: tức chết đi được, vậy mà cũng không chịu đợi em, đợi lên xe em xé nát anh cho coi..."
***
Một tiếng sau, xe chạy đến phim trường Biển Điên Cát Cuồng.
Tống Nhất Xuyên vừa xuống xe liền thấy Lục Thần đang đi vào phim trường. Vậy nên, cậu vẫy tay gọi: "Trùng hợp ghê nha, anh vẫn còn cảnh quay nữa hả?"
"Đúng vậy, còn hai cảnh quay nữa."
Lục Thần nở nụ cười hòa nhã quen thuộc, tầm mắt rơi xuống người Tống Hiểu Nam,trong mắt hiện lên vẻ khinh thường.
Còn chưa quên được anh ta nữa sao?
Nếu không thì sao lại chạy theo đến đây?
Đồ đáng ghét! Không thể để cho anh ta yên được sao?
Lục Thần nhíu mày, thu tầm mắt lại, quay đầu đi thẳng vào trường phim.
"Xui xẻo!" Rõ ràng là Tống Hiểu Nam cũng thấy anh ta, nhỏ giọng nói thầm một câu.
Tống Nhất Xuyên nheo mắt.
-"Tâm trạng không vui à? Hôm qua đi gặp phụ huynh, rõ ràng là mối quan hệ tiến thêm một bước mà? Sao hôm nay mặt mày âm trầm thế?"
-"Để mình nhìn xem là chuyện thế nào..."
Cậu vừa đi vừa lật xem tuyển tập chuyện thiên hạ, không để ý thấy có hai bóng người đang đi lại gần mình.
-"Ha ha ha, hóa ra là như thế này!"
-"Hai anh em kia cũng hài hước lắm. Ở trước mặt mẹ ruột, hai anh em cứ khẳng định rằng đối phương mới là người thật lòng thích Lục Thần, sau đó chân thành chúc phúc và hi vọng đối phương buộc chặt với nhau."
- "Bà Phó sửng sốt, trong nhất thời không biết nên tin tưởng ai, cuối cùng chỉ có thể hỏi Lục Thần chân tướng là gì."
Phó Chu Trì và Trần Phong đi sau vô thức nhìn nhau. Ai cũng thấy cảm xúc phát điên trong mắt đối phương.
Trần Phong: Tuy rằng không muốn thừa nhận, cơ mà anh là anh trai, sao lại đẩy người qua cho tôi hả?
Phó Chu Trì: Làm anh thì sao? Làm anh là phải nhảy vào hố lửa à? Dù sao thì vua dưa cũng nói là cậu muốn đoạt rồi, đoạt sớm hay đoạt muộn gì đó không bằng đoạt bây giờ đi!
-"Tò mò quá đi, sao bà Phó lại muốn đứa con dâu là Lục Thần vậy chứ?"
- "Oh, hóa ra là đính hôn từ trong bụng mẹ với bạn thân?"
- "Thời gì rồi mà còn làm mấy phong tục cổ hủ đó nữa?"
-"Bởi mới nói, vai chính máu chó trâu bò thật sự, đi tới đâu cũng có cốt truyện và ánh sáng lót đường..."
Hai người hít drama đi sau nghe vậy thì ngây ngẩn cả người.
Bạn thân?
Mẹ Lục Thần và mẹ mình là bạn thân?
Đờ mờ máu chó ghê chưa?
Chỉ là vì sao phải hi sinh hai đứa mình chứ?
Trần Phong lặng lẽ lắc lư ngón tay trước mặt Phó Chu Trì, mặt mày tràn đầy vẻ đắc ý và vui sướng khi người gặp họa.
Không phải hai đứa, mà chỉ có một mình anh thôi!
Lúc anh sinh ra, tôi còn chưa sinh ra.
Phó Chu Trì: "..." Có cần phải thể hiện hết ý muốn nói lên mặt như vậy không?
"Tiểu Phong tới rồi à?" Đạo diễn Vương Uy thấy Trần Phong, lập tức thay vẻ mặt nghiêm túc thành vui tươi hớn hở. Gã cười ha ha đi qua: "Sức khỏe sao rồi? Có thể quay phim tiếp được không? Nếu có khó khăn thì nhất định phải nói với tôi, tuyệt đối đừng cố chịu đựng nha!"
"Đừng để ngất xỉu giống lần trước. Ây da, tôi đau lòng quá trời..."
Gã lải nhải suốt một đường đi, phía sau là tiếng thì thầm của các staff.
"Quan tâm như là quan tâm con trai vậy!"
"Có khi không phải là con trai, mà là..."
"Chắc không đâu, đạo diễn Vương đồng tính à?"
"Cậu không biết anh ta thích đi câu lạc bộ trai sáu múi hả? Anh ta và Phan Tiểu Duyệt từng tranh đoạt tên đầu bảng nữa kìa!"
"Trời ạ, sốc thế hả? Nói kỹ tôi nghe xem!"
Hai người càng nói càng hăng, không để ý thấy một cô gái vẻ mặt âm trầm ở cách đó không xa đang lặng lẽ tới gần.
"Nói chuyện nhà ai mà vui vẻ quá vậy?"
"Nói chuyện ảnh hậu và đạo diễn giành đàn ông đấy! Cô chưa biết hả?" Staff quay đầu lại nhìn, giọng đột nhiên im bặt, dùng khuỷu tay dụi dụi đồng nghiệp bên cạnh.
Đồng nghiệp không hề hay biết, nhe răng tiếp lời: "Nói tiếp đi, đang nói đến chỗ hay mà, Phan Tiểu Duyệt..."
Đồng nghiệp đang đắm đắm chìm chìm trong trong drama quay người lại. Lúc nhìn thấy khuôn mặt phóng đại trước mặt mình, đầu lưỡi đảo lại: "Đẹp quá trời luôn! Lần này chị ấy là ảnh hậu chắc luôn! Tiểu hoa mới nổi thua xa chị ấy! Ây da, chị Phan, sao chị lại ở đây? Trùng hợp ghê ha ha ha..."
Phan Tiểu Duyệt ngoài cười nhưng trong không cười nói: "Ha ha... trùng hợp ghê ha."
Còn chưa nói xong, cô ta chợt đổi giọng nói tiếp: "Lần sau tôi còn nghe thấy mấy người khua môi múa mép thì đừng trách tôi đuổi việc hết cả đám!"
"Vâng, vâng chị!" Hai người suýt nữa vừa lăn vừa bò ra khỏi phim trường.
Phan Tiểu Duyệt chỉnh chỉnh chiếc áo khoác Armani đặt riêng, nói với vẻ giận dữ: "Đều là drama với nhau, vì sao drama của Vu Chấn Vũ quên được, còn drama tôi đi câu lạc bộ sáu múi thì bị truyền khắp nơi?"
Trợ lý sáp lại gần, nói: "Chắc là mấy hôm trước công an niêm phong câu lạc bộ, có người mẫu khai ra chị."
"Thảo nào..." Phan Tiểu Duyệt bỗng nhiên có chút căng thẳng: "Dạo này đầu bảng không đến tìm tôi!"
Trợ lý trợn to mắt: "Chị còn nhớ thương anh ta nữa hả? Chị không sợ bị paparazzi tung tin sao?"
Phan Tiểu Duyệt há miệng t.hở d.ốc, vừa định nói chuyện thì có tiếng lòng truyền đến.
-"Ai đang gọi mình vậy?"
-"Thô t.ục! Rõ ràng người ta là người làm nghề văn nghệ quanh giới giải trí!"
Phan Tiểu Duyệt quay đầu nhìn lại, thấy Tống Nhất Xuyên đang nghiêm túc đi đường.
Cho dù phim trường có nhiều người ồn ào nhốn nháo, nhưng mà vua dưa vẫn cứ nổi bật giữa đám người. Phía sau cậu là tiểu đội hóng hớt đi sát sao bên cậu, giống như là đám đàn em vừa mới nhận không lâu, chờ đợi lão đại ra lệnh bất cứ lúc nào...
Phan Tiểu Duyệt sửng sốt, nửa giây sau mới tươi cười xông lên: "Tiểu Xuyên đấy hả? Chào mừng trở về đơn vị..."
Oh yeah!
Có thể hít drama nữa rồi!
***
Sau tiết học cuối cùng trước khi tan học, Tả Gia Thành lại bị chặn trong WC.
Vương Toàn Phú dựa lên vách tường, khoanh tay trước ngực, khuôn mặt núng nính khi cười lạnh: "Đây là lão đại lớp ta, cậu chỉ cần gọi lão đại là có thể chính thức gia nhập tập thể."
Dứt lời, cậu bé giơ nắm tay lên: "Cậu tốt nhất là hãy nghe lời, đừng rượu mời không uống lại thích uống rượu phạt!"
Tả Gia Thành ngước mặt lên nhìn, khuôn mặt non nớt thành thật tràn đầy vẻ bướng bỉnh: "Lão đại? Lão đại của chúng ta là chủ nhiệm lớp cơ mà? Nếu không thì cũng là lớp trưởng. Vì sao tớ phải gọi cậu là lão đại chứ?"
"Ơ, đầu óc cậu bị sao thế? Sao không nghe hiểu lời nói của người ta vậy?" Vương Toàn Phú vén tay áo lên: "Có phải là nên tẩn cậu một trận mới được không?"
Cậu bé vừa đi nhào lên, nhưng bị Diêm Tư Minh ngăn lại: "Thôi đi, dưa hái xanh không ngọt, tớ Muốn cho cậu ấy khâm phụe thật lòng thật dạ!"
Diêm Tư Minh vòng ra phía trước Vương Toàn Phú: "Thế này đi, hai ta solo, nếu tớ thắng thì cậu phải Gọi tớ là lão đại."
"Solo?" Tả Gia Thành nhíu mày: "Là gì?"
"Lên Vương Giả, hai ta so 1vs1." Diêm Tư Minh bực bội mà giải thích.
"Vương Giả gì cơ? Tớ không biết chơi! Muốn so thì so vi phân tích phân!" Tả Gia Thành xua tay.
Vương Toàn Phú bật cười: "Ai so vi phân tích phân hả? Quả nhiên là đồ nhà quê!"
Tả Gia Thành: "Ngay cả chỉ số thông minh cũng thua thì đòi làm lão đại cái gì? Nằm mơ đi thôi!"
Dứt lời, cậu bé quay người bỏ đi.
Hai người không kịp ngăn cản, tức giận đến mức nện lên tường.
A a a, khối xương cứng kia khó gặm quá đi mất!
Còn nữa, vi phân tích phân là gì vậy?
Nói mãi làm chi, rõ ràng là trong sách Tiểu học không có mà?
Diêm Tư Minh hít sâu một hơi: "Không sao,trong bữa tiệc nhận thân tối nay, tớ sẽ khiến cho cậu ấy hoàn toàn chịu thua trước tớ."
"Lão đại, cậu định..." Vương Toàn Phú khó hiểu.
"Đoạt điện thoại cậu ấy, tải Vương Giả Vinh Diệu về trước đã!" Diêm Tư Minh nói với vẻ kiên quyết.
***
Tiệc nhận thân được tổ chức ở hội trường Cao Sơn Lưu Thủy lầu một khách sạn quốc tế năm sao.
Hội trường có phong cách trang trí cực kì đặc biệt, kết hợp nét cổ xưa Trung Hoa và nét sang trọng phương Tây, mang đến cho người xem cảm giác long trọng sáng ngời.
Tiệc nhận thân gửi thiệp mời cho gần hết đám người tinh anh trong giới thượng lưu. Các khách mời dường như khá coi trọng tiệc tối, không hẹn mà cùng đi sớm, kí tên ngoài cửa xong là nhanh chân đi vào bên trong.
Lúc cả nhà họ Tống đến, hiện trường tiệc tối đã biến thành cảnh tượng náo nhiệt trò chuyện rôm rả.
Sau khi Tống Nhất Xuyên bước vào, mọi ồn ào lập tức im bặt.
Mấy chục ánh mắt đồng thời nhìn qua với vẻ mong chờ khó tả.
-"Trời ơi, cái cảnh này sao quen quá vậy?"
- "Hình như là trong tiệc đấu giá lần trước cũng như vậy?"
-"Nhìn cái gì mà nhìn? Không chào đón tôi sao?"
- "Hay là tôi đi về?"
Tiếng lòng vừa vang lên, các khách mời liền nhìn sang chỗ khác, động tác dồn dập mang theo vài phần hoảng loạn.
Chào đón! Chào đón chứ sao không?
Tuyệt đối đừng đi về!
Đến đây là vì cậu mà!
"Thầy Tống!"
Trong khoảnh khắc xấu hổ, giọng trẻ con non nớt đột nhiên vang lên. Tống Nhất Xuyên quay lại nhìn, thấy Tả Gia Thành ăn mặc lộng lẫy đang chạy chậm về phía mình: "Em nhớ thầy lắm nha!"
Tống Nhất Xuyên xoa đầu cậu bé: "Nhớ thầy làm gì? Bị phạt chưa đủ hả?"
Tả Gia Thành: "..." Sao thầy không biết cảm động gì hết vậy?
Cậu bé không tiếp lời, nhón chân nhìn một vòng xung quanh rồi mới nói tiếp: "Sao chỉ có một mình thầy vậy? Tên ma quỷ kia đâu rồi?"
Tả Gia Thành đột nhiên nhận ra mình nói sai, vội vàng sửa lời nói lại: "Ây da, ý của em là thầy Diêm đâu rồi? Thầy Diêm không tới ạ?"
Tống Nhất Xuyên mỉm cười: "Thầy không biết nữa. Nhưng lát nữa thầy có thể nhắn với thầy Diêm rằng em nói thầy Diêm là ma quỷ."
Tả Gia Thành: "..." Được rồi, đoạn hỏi thăm tới đây dừng được rồi.
Quả nhiên, ma quỷ vẫn là ma quỷ!
Hai thầy siêu xứng đôi!
Tống Nhất Xuyên nhìn một vòng xung quanh, ý cười bên môi đậm hơn nữa.
"-Hôm nay đi đủ hơn cả hôm đấu giá. Sao hả? Định gom lại nhận thân trong một bữa tiệc à?"
- "Không ổn lắm đâu!"
-"Lỡ như đánh nhau thì sao?"
-"Nói cho cùng, giới thượng lưu còn loạn hơn cả phim Hàn nữa."
-"Ví dụ như cha X không phải là cha ruột, chú hai mới là cha ruột..."
Các khách mời chờ hít drama chợt thay đổi sắc mặt.
X là ai vậy?
Tiếng lòng truyền vào trong đầu, sắc mặt của đám khách mời bắt đầu thay đổi liên tục.
Gia đình không có người đứng thứ hai cảm thấy đắc ý. May mắn, may mắn là vợ mình chưa cho mình đội nón xanh, đứa nhỏ vẫn là con ruột, không cần phải sáp chung với đám người nhận thân.
Gia đình có người đứng thứ hai bắt đầu nghi thần nghi quỷ, thảo nào thằng bé lớn lên không giống mình, hóa ra là có chuyện như thế, chờ về nhà nhổ tóc đi xét nghiệm mới được.
Tả Gia Thành đứng trước mặt Tống Nhất Xuyên nghiêng đầu: "..." دو
Phim Hàn là gì? Loạn cỡ nào?
Cha X không phải là cha, chú hai mới là cha?
Nói cái gì vậy trời?
"Bé Thành, mẹ tìm con cả buổi, hóa ra là con ở cả buổi, đây." Giáo sư Hình đạp lên giày cao gót đi nhanh qua,kéo con trai ôm vào trong lòng ngực rồi mới ngẩng đầu lên: "Nhất Xuyên, nếu các cậu tới rồi, tiệc tối cũng tới lúc bắt đầu rồi."
Cô vừa dứt lời, mọi người xung quanh đều nhìn về phía Tống Nhất Xuyên với ánh mắt khó hiểu.
Đúng là dạo này vua dưa khá nổi tiếng, có không ít người trong giới tranh giành tiếp cận cậu ta.
Nhưng nói đến cùng, cậu ta cũng chỉ là một người không chút danh tiếng mới vừa bước vào giới thượng lưu.
Có cần phải coi trọng như thế không?
Cứ phải đợi cậu ta tới rồi mới bắt đầu tiệc tối?
Hình Diễm Vinh mặt ngoài chỉ là giáo sư Thanh Bắc, nhưng người trong giới đều biết rõ thực lực bối cảnh mạnh mẽ của Hình Diễm Vinh.
Đời ông cố của cô là quan đương triều, thân phận tôn quý kéo dài tới tận ngày nay, nay, của cải nhiều đến mức không thể tính bằng tiền, chỉ cần lấy bừa ra một món đồ gia truyền thôi cũng là trân bảo vô giá, huống chi còn có lực ảnh hưởng của chính bản thân cô.
Hình Diễm Vinh chỉ thích ru rú trong nhà, ít qua lại với người ngoài, biết bao nhiêu thiên kim quyền quý muốn nịnh bợ cũng không có cơ hội, sao lại coi trọng Tống Nhất Xuyên cơ chứ?
Đừng nói là vì hóng drama!
Hình Diễm Vinh chưa từng cảm thấy hứng thú với mấy thứ tục tằng như thế!
Chẳng lẽ là vì phát hiện tung tích của con trai ruột trong show hẹn hò?
Nên yêu ai yêu cả đường đi, biết ơn cả Tống Nhất Xuyên?
Giải thích như thế là không hợp lý cho lắm!
Rốt cuộc là vì sao vậy?
Mọi người bắt đầu suy nghĩ.
Lúc này, giáo sư Hình đã lên sân khấu, trên khuôn mặt tràn đầy tri thức hiện lên vẻ xúc động: "Các vị, đây là con trai Tả Gia Thành thất lạc lâu năm của gia đình tôi, cảm ơn trời xanh thương xót để cho chúng tôi gặp lại nhau, tiếp tục tình mẹ con..."
"Ngoài ra, tôi còn muốn cảm ơn một người bạn thần bí không thích để lại tên họ."
"Nếu không có cậu báo tin chi tiết, đồng thời gửi tóc con trai nhà tôi qua chuyển phát nhanh, thì có lẽ cả gia đình tôi vẫn còn đang đắm chìm trong khổ sở..."
Lục Thần đứng ở trong góc nghe vậy thì âm thầm cắn chặt răng,
Quả nhiên là bị giành trước một bước?
Hừ!
Không thích để lại tên họ?
Làm ra vẻ cái gì?
Chờ xem, đến cuối cùng cũng sẽ đi đòi báo đáp thôi.
Anh ta vừa nghĩ đến đây, bên tai đột nhiên vang lên giọng nói của một người phụ nữ trung niên: "Lát nữa dì sẽ giới thiệu cho con một vị đạo diễn. Anh ta sắp chuẩn bị quay một bộ phim dự giải Cannes. Nếu con có thể nhận một vai thì sẽ rất có lợi cho sự phát triển trong tương lai của con."
"Cảm ơn dì Lam." Lục Thần tươi cười nhã nhặn.
Lam Yên gật đầu, sau đó nhìn về phía sân khấu: "Giáo sư Hình có lực ảnh hưởng không nhỏ, con cần phải giữ mối quan hệ tốt đẹp với cô ta."
Nói tới đây, bà ta chợt nhớ tới gì đó, đổi giọng: "Con tốt nghiệp từ Thanh Bắc mà? Chắc là hai người quen nhau hả?"
Lục Thần thay đổi sắc mặt: "Không thân lắm."
Từng gọi điện thoại báo tin, kết quả không mấy tốt đẹp.