Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 30:



 

Sáng sớm.

 

Tô Nam mở mắt trong ánh nắng dịu dàng của buổi sớm mai, ánh sáng ấm áp len lỏi khắp nơi. Cô khẽ cong môi cười nhẹ. Đúng lúc ấy, bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, người giúp việc nhỏ giọng hỏi:

“Tiểu thư, cô đã dậy chưa?”

 

Tô Nam lười biếng “ừ” một tiếng:

“Vào đi.”

 

Tối qua, tài xế của Tô Cẩn đã trực tiếp đưa cô về biệt thự nhà họ Tô.

 

Hai người giúp việc đẩy vào một giá quần áo khổng lồ, cung kính nói:

“Tiểu thư, đây là quần áo chuẩn bị cho cô. Lão gia và đại thiếu gia đang đợi cô ở phòng ăn.”

 

Tô Nam hơi ngạc nhiên, ba cô có cần làm quá vậy không? Cứ như muốn mua hết các thương hiệu cô thích về để mặc một mình vậy.

 

Cùng một kiểu dáng mà có đến mấy màu khác nhau. Tuy không có logo, nhưng chất liệu và đường may quá quen thuộc, rõ ràng là đồ thiết kế riêng của Prada, mà còn là hàng giới hạn mùa mới, có tiền cũng khó mua.

 

Đúng là cô nên sớm thích nghi với cuộc sống xa hoa kiểu này rồi.

“Tôi biết rồi, mấy người ra ngoài trước đi.”

 

Cô rời giường, rửa mặt chải tóc xong thì tùy ý chọn một chiếc váy đen đơn giản mà tinh tế, phối với áo vest trắng, sau đó bước ra ngoài.

 

Trong phòng ăn, Tô Dịch Phong và Tô Cẩn đang thong thả dùng bữa sáng, động tác tao nhã.

 

Thấy cô bước đến, Tô Dịch Phong mỉm cười hiền từ:

“Con gái ngoan của ba dậy rồi sao?”

 

Tô Cẩn cũng quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt tràn đầy ý cười:

 

“Hôm qua Lục Kỳ từ quán bar chạy ra ngoài trong tình trạng trần như nhộng, dù che mặt vẫn bị nhận ra. Nghe nói sáng sớm đã bị Lục lão gia xách cổ về dạy dỗ một trận. Bây giờ nhà họ Lục đang bận rối rít dọn dẹp scandal trên mạng, suýt thì sàn chứng khoán sập luôn đấy. Em gái anh giỏi thật!”

 

Tô Nam nhún vai bất đắc dĩ, đi tới ngồi xuống: “Là anh ta chọc em trước.”

 

“Đáng đời. Chỉ cần con gái ba vui, nhà họ Lục chẳng là cái thá gì.” Tô Dịch Phong cưng chiều gắp tổ yến cho cô.

 

Ăn được mấy miếng vội vàng, cô đi làm cùng xe với Tô Cẩn.

 

Trước cửa văn phòng, thư ký Dư Lâu đang đứng đợi.

 

“Phó tổng Tô, sáng sớm nay Lâm Sương đã đến chờ cô, đang ở trong văn phòng.”

 

Tô Nam gật đầu:

“Còn việc tôi bảo điều tra về tập đoàn Cự Lập thì sao?”

 

“Tôi đã liên hệ được với người phụ trách là tổng giám đốc Lâm Cách Lâm. Ông ấy ngỏ ý mời cô dùng bữa để bàn trực tiếp.”

 

“Giúp tôi hẹn thời gian đi.”

 

“Vâng, phó tổng.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

 

Tô Nam đẩy cửa bước vào, liền thấy Lâm Sương đang ngồi trên ghế của cô, xoay qua xoay lại rất khoan khoái. Bầu không khí trong phòng lập tức cứng lại.

 

Sắc mặt Lâm Sương biến đổi, vội vàng đứng dậy, trách Dư Lâu phía sau Tô Nam:

“Sao phó tổng vào mà cậu không báo trước?”

 

Team Hạt Tiêu

Tô Nam cười nhạt, không bận tâm, bước tới:

“Nếu quản lý Lâm thích cái ghế này, Dư Lâu, lát nữa mang chiếc ghế đó sang phòng cô ấy.”

 

“Vâng.”

 

“Phó tổng, tôi không có ý gì đâu, không cần đặc biệt mang ghế cho tôi.”

 

Tô Nam ngồi xuống sofa bên cạnh, ánh mắt lạnh nhạt:

“Tôi mắc chứng sạch sẽ, ghét dùng lại đồ người khác đã dùng.”

 

Lâm Sương bị chặn họng, tức tối trừng mắt nhìn cô, trong lòng đã chửi Tô Nam không biết bao nhiêu lần. Chẳng phải chỉ là leo lên giường mà được thăng tiến thôi sao, làm gì mà vênh váo?

 

“Quản lý Lâm đến có chuyện gì?”

 

Lâm Sương vặn eo đi tới, thả một tập tài liệu xuống trước mặt Tô Nam:

 

“Nè, đừng nói tôi không nhắc. Dự án lần này với tập đoàn Phong Hằng khiến bao người thèm khát đấy. Tối nay chủ tịch Trương của Phong Hằng mời ăn tối để bàn hợp tác. Phó tổng Tô nên biết nắm bắt cơ hội lần này cho tốt.”

 

Tô Nam lật vài trang tài liệu, rồi đóng lại không thèm nhìn nữa. Cô không tin Lâm Sương lại tốt bụng vậy, chủ động chia phần béo bở này cho cô?

 

Nhưng nếu đối phương đã chủ động, cô mà không phối hợp thì chẳng phải hơi có lỗi sao?

 

Cô mỉm cười:

“Quản lý Lâm cũng sẽ tham dự tối nay chứ?”

 

“Tất nhiên, tôi sẽ giới thiệu cho hai người.”

 

“Vậy được, tôi sẽ đến đúng giờ.”

 

Tô Nam đưa tập tài liệu cho Dư Lâu:

“Theo số liệu này, tăng thêm ba mươi điểm phần trăm.”

 

Dư Lâu không cần nghĩ ngợi, vội nhận lấy:

“Vâng, tôi đi làm liền.”

 

Đúng lúc này, Tần Du đẩy cửa bước vào, ôm một bó hoa to tướng, che hết cả mặt.

 

“Trời ơi, Tô Nam, mệt c.h.ế.t tôi rồi!”

 

Tô Nam ngạc nhiên:

“Cái gì vậy?”

 

“Tất nhiên là có người đang theo đuổi cậu, hoa gửi tặng cậu đó...”

Tần Du nhướng mày, cười đầy ẩn ý.

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com