Sau Khi Ly Hôn, Tôi Thừa Kế Khối Tài Sản Hàng Tỷ

Chương 17: Trùng Hợp



 

Phó Dạ Xuyên nhìn chiếc xe của Tô Cẩn dần khuất xa, ánh mắt tối lại, khẽ nheo mắt.

 

Tô Nam sau khi ly hôn như một đoàn tàu trật bánh, hoàn toàn không đoán nổi sẽ đi về hướng nào.

 

Trước đây, Tô Nam nói chuyện với hắn luôn dè dặt cẩn trọng, nhưng bây giờ lại dám thẳng thừng nói ra những lời không kiêng nể.

 

Phó Oánh Oánh không cam lòng để Tô Nam đi như vậy, muốn đuổi theo chặn xe, nhưng bị Phó Dạ Xuyên kéo lại.

 

“Đủ rồi!”

 

“Anh, sao anh lại bênh người ngoài? Tô Nam ức h.i.ế.p em chính là ức h.i.ế.p nhà họ Phó! Chị ta quên ba năm nay là ai nuôi ăn nuôi mặc rồi sao? Đúng là cần phải dạy dỗ!”

 

“Phó Oánh Oánh, đồ trang sức trong két sắt biệt thự Cảnh Viên là để dành cho Tô Nam, em lấy đi mà không xin phép là tại sao?” Phó Dạ Xuyên không nhịn được nhắc nhở. Dù hắn không trực tiếp tặng, nhưng tài sản trong Cảnh Viên là sở hữu chung của hắn và Tô Nam, điều này là rõ ràng.

 

“Anh, em là em ruột của anh mà, chỉ là một món trang sức thôi, sao phải chấp nhặt? Hơn nữa, Tô Nam có dịp nào để đeo đồ trang sức đắt tiền chứ? Em lấy thì có gì sai?” Phó Oánh Oánh bất mãn, cảm thấy Tô Nam không xứng với sợi dây chuyền đó.

 

Phó Dạ Xuyên muốn mắng cô ta một trận, nhưng thấy Phó Oánh Oánh bắt đầu rơi nước mắt đầy tủi thân thì lại chẳng buồn nói nữa.

 

“Đi xem camera giám sát.”

 

...

 

Một câu khiến Phó Oánh Oánh đứng khựng lại, nước mắt khựng lại giữa chừng, cắn răng đầy hận ý:

“Anh, chẳng lẽ anh không tin em ruột của mình à? Rõ ràng là bọn họ vu oan cho em!”

 

“Xem xong thì rõ.” Phó Dạ Xuyên liếc em gái, cất bước đi vào trong.

 

Phó Oánh Oánh sắc mặt tái nhợt, cứng ngắc, đành cắn răng bước theo sau.

 

“Anh, em đã nói là cô ta không phải thứ tốt lành gì. Anh nhìn tên đàn ông đi theo cô ta kia xem, chẳng phải là tiểu bạch kiểm sống nhờ cô ta sao? Có khi Tô Nam đang lấy tiền của anh để nuôi trai đấy!”

 

Team Hạt Tiêu

Phó Dạ Xuyên mặt càng thêm lạnh, ánh mắt u tối:

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -

“Câm miệng!”

 

Hắn sải bước rời khỏi, hoàn toàn không để ý đến cô em gái.

 

Ông chủ nhà hàng đã được Tô Cẩn dặn trước, nên khi Phó Dạ Xuyên nói rõ lý do đến, ông lập tức đưa đoạn video giám sát ra.

 

Một phút, hai phút…

 

Sắc mặt Phó Dạ Xuyên càng lúc càng âm trầm, trong khi Phó Oánh Oánh bên cạnh bắt đầu bồn chồn. Trong video, những lời mắng nhiếc và sỉ nhục cay độc từ cô ta và Khúc Tình khiến người nghe khó chịu, còn phản ứng của Tô Nam lại vô cùng lạnh nhạt, như đã quen với việc này.

 

Quen rồi?

 

Chẳng lẽ… đây không phải là lần đầu?

 

Chẳng lẽ lúc còn ở nhà họ Phó, mọi người đã luôn đối xử với Tô Nam như vậy?

 

Sự bình tĩnh và phản kháng của Tô Nam khiến họ bất ngờ, đây là lần đầu tiên cô phản công sao?

 

Tâm trạng Phó Dạ Xuyên cực kỳ phức tạp, huyết mạch trong người như sôi trào, sắc mặt biến đổi vài lần rồi đột ngột tắt video, bước nhanh rời khỏi nhà hàng.

 

“Anh, chờ em với…”

 

“Phó Oánh Oánh, đây không phải lần đầu em mắng chửi cô ấy đúng không?” Phó Dạ Xuyên lạnh lùng nhìn chằm chằm em gái mình.

 

Phó Oánh Oánh mặt mày trắng bệch, khó coi đến cực điểm, vội vàng chối:

“Gì chứ? Em chỉ tức giận vì chị ta vừa ly hôn đã có người đàn ông khác thôi. Bình thường em đâu có chửi mắng chị ta?”

 

Phó Dạ Xuyên cười lạnh, hắn bây giờ bắt đầu không còn tin vào cô em gái kiêu ngạo, ích kỷ này nữa.

 

“Đi xin lỗi Tô Nam!”

 

“Em không đi! Bảo em đi xin lỗi con tiện nhân đó thì thà c.h.ế.t còn hơn…” Phó Oánh Oánh tức giận hét lên, rõ ràng Tô Nam là người dội rượu vào cô ta, sao lại bắt cô ta xin lỗi?

 


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com