“Vậy thì mời Vân tướng quân phân xử giúp bản vương — chỉ vì một hoa khôi, người nhà công thần lại đánh gãy chân bản vương, chuyện này nên xử trí thế nào?”
Vân Kỳ nhất thời nghẹn lời, còn chưa kịp mở miệng, đã nghe thấy đệ đệ mình đang bị đè dưới đất rống lên:
“Ta đánh gãy chân ngươi thì đã sao? Gia đây có tẩu tử là Quận chúa, là Hòa Dương Quận chúa được Hoàng thượng thân phong! Ngươi dám động đến ta, ta khiến ngươi c.h.ế.t không toàn thây!”
“Đại ca! Mau đi gọi tẩu tử đến! Để xem hắn còn dám vênh váo nữa không!”
Ta đứng bên ngoài nghe rành rọt, chỉ thấy vừa tức giận vừa buồn cười.
Ngần ấy thời gian trôi qua, vậy mà Vân An còn không biết ta đã hòa ly cùng Vân Kỳ.
Còn dám lớn lối gây họa, dựa vào thân phận ta mà làm càn làm quấy, quả thật ngu xuẩn đến cùng cực.
Lúc này, Vân Kỳ cũng đã hiểu rõ đầu đuôi sự việc, thở dốc từng hơi, chỉ hận không thể xé xác đệ đệ mình ngay tại chỗ.
Thọ Vương hừ lạnh một tiếng, đám thị vệ không còn do dự gì nữa, ngay trước mặt Vân Kỳ, thẳng tay đánh gãy cả hai chân của Vân An.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
Tiếng gào thảm thiết của Vân An vang vọng khắp lầu Túy Tiên, khiến lòng người rúng động.
Mà Vân Kỳ — chỉ có thể trơ mắt đứng nhìn, bất lực không làm được gì.
13
Đợi đến khi Vân Kỳ trở về phủ, lập tức cho người đi tra xét.
Khi biết rõ đệ muội của mình đã làm ra những chuyện gì, Vân Kỳ giận đến nỗi hất tung cả bàn.
Hắn giận dữ quát tháo Vân Thư và Vân An – kẻ thì trốn nép một góc, kẻ thì đang rên rỉ trên giường:
“Các ngươi thật to gan lớn mật! Vân Thư, cháu gái Quý phi mà ngươi cũng dám đụng vào, ngươi thật cho mình là hoàng thân quốc thích chắc?”
“Còn ngươi nữa, Vân An! Ngươi có biết người mà ngươi đánh là ai không? Đó là Tiểu hoàng tử của Thái hậu, Hoàng đế bây giờ gọi bằng đệ đệ ruột thịt đấy!”
Mãi đến lúc này, Vân Kỳ mới như bừng tỉnh khỏi mộng.
Hắn rốt cuộc cũng hiểu — chuyện bị xếp sau người khác khi thụ phong, tuyệt đối không phải do ta giở trò.
Chẳng trách hắn đánh đâu thắng đó, mà chẳng ai thèm liếc hắn một cái.
Chẳng trách bao nhiêu ngày qua, vẫn bị gác lại tại phủ, không một chức vị, không một lời hỏi han.
Từng tầng nghi vấn giờ đều có lời giải —
Vân Kỳ không kìm được run rẩy, trong lòng dâng lên một nỗi vô lực chưa từng có.
Vân Thư bị cơn giận dữ hung bạo của đại ca dọa đến co ro không dám hé miệng.
Chỉ có Vân An là vẫn còn chưa biết sợ, nằm trên giường mà vẫn lớn tiếng cãi lại:
“Cho dù là Quý phi thì sao? Là Thọ Vương thì thế nào?”
“Tẩu tử đã đưa lễ tạ lỗi rồi, chuyện chẳng phải đã lắng xuống hết cả sao? Chúng ta chỉ là nghịch ngợm chút thôi, có tẩu tử là Quận chúa thì có gì phải sợ?”
“Phải rồi, tẩu tử đâu rồi? Ta bị như vậy mà tẩu tử không tới xem một cái! Mau bảo nàng vào cung dâng bài tử, cầu kiến Hoàng thượng, cầu Thái hậu — chân ta không thể cứ thế mà gãy vô ích!”
Nghe vậy, Vân Kỳ khẽ nhắm mắt lại, cuối cùng cũng hiểu — suốt một năm hắn vắng mặt, ta đã vì cái nhà này mà trả giá những gì.
Đôi vai Vân Kỳ sụp xuống, giọng nói cũng nhỏ đến mức gần như không thể nghe được:
“Không còn Quận chúa tẩu tử gì nữa… cũng không còn ai che chở cho các ngươi làm càn nữa… ta và Thẩm Duẫn Sơ đã hòa ly rồi.”
Vân An ngẩng đầu lên, mặt mũi tràn đầy khiếp sợ, thậm chí quên luôn cả cơn đau nơi hai chân gãy.
“Hòa ly?!”
Tiếng gào của hắn cao đến mức chói tai hơn cả thái giám trong cung:
“Đại ca, huynh điên rồi sao? Làm sao có thể để nàng ấy đi được?! Không có nàng, chỉ dựa vào chút thu nhập còm cõi của nhà mình, ăn mặc còn chẳng đủ!”
“Đám thế gia công tử nguyện ý nịnh bợ ta, chẳng phải cũng vì ta có một Quận chúa tẩu tử đó sao?!”
“Huynh mau đi rước Quận chúa trở về, nhất định không thể hòa ly!”