Những người đang cứu hỏa lập tức ngừng tay, ùn ùn kéo đến vây quanh, chỉ trỏ nghị luận.
“Thì ra cầu phúc chỉ là giả, lén lút tư thông mới là thật!”
“Gan cũng quá lớn rồi! Sơn tự là nơi thanh tu, sao có thể bị vấy bẩn đến vậy…”
“Các ngươi nói xem, ba đứa con của Vân gia, thật sự là cốt nhục của cố Giáo úy Vân sao?”
Lời bàn tán, hết đợt này đến đợt khác, như sóng biển dâng trào.
Ánh mắt khinh miệt trên khuôn mặt dân chúng, tựa từng nhát dao, khiến ba huynh muội Vân gia không còn chỗ trốn.
Vân Kỳ mặt mũi xám xịt, giận dữ quát tháo đuổi đám người đi, thế nhưng người càng lúc càng đông, tiếng gào thét của hắn trở nên yếu ớt vô cùng.
Vân Thư thấy vậy, liền cùng đại ca xông vào cào mặt mấy người "vu khống", lại bị túm tóc, ăn mấy cái tát nảy lửa.
Còn về phần Vân An, tiểu đồng đều đi chữa cháy, hắn bị đặt dưới đất, bị người ta giẫm lên chân gãy, đau đến ngất lịm.
Trong lúc hỗn loạn, ta trông thấy mấy vị Ngự sử đã đến nơi, liền xoay người rời khỏi trong thầm lặng.
Phải nói rằng — trong cả Vân gia, người ta hận nhất chính là Vân mẫu.
Bà ta sợ sau khi ta gả vào Vân phủ sẽ lấy thân phận ép đầu lấn mặt, nên đã cùng Thái phi trong cung cấu kết mưu tính, dựng chuyện vu cáo phụ vương ta – Tấn vương – có ý đồ bất chính với Thái phi, muốn chiếm làm của riêng.
Hoàng bá bá tuy tin phụ vương, nhưng càng sợ tai tiếng hoàng thất lan ra ngoài, liền giáng lệnh đưa phụ vương đến phong địa Hà Đông, không có thánh chỉ thì không được phép hồi kinh.
Cũng chính vì phụ vương không còn ở kinh thành, mới khiến Vân Kỳ nghĩ rằng ta cô thế vô lực, dễ bắt nạt.
Chuyện Vân mẫu nuôi một gã kép hát, ta đã sớm biết từ lâu.
Chuyện lên sơn tự an thai sinh con, cũng là ta sai nha hoàn thân cận bày kế cho bà ta.
Khi ấy ta nghĩ, giữ lấy bí mật này, nếu sau này có xung đột với Vân mẫu, dù Vân Kỳ đứng về phía bà ta, ta cũng sẽ không đến mức bị động hoàn toàn.
Nay đã hòa ly, tất nhiên chẳng cần phải thay ai che đậy nữa.
Ta không chỉ không che giấu, mà còn muốn thêm dầu vào lửa, khiến thiên hạ đều mở to mắt mà nhìn cho rõ — Vân gia rốt cuộc là một lũ thế nào!
16
Vân Kỳ cuối cùng cũng đã nhận rõ hiện thực — không có ta, hắn tất phải đối mặt với tai họa ngập đầu.
Đêm khuya, ta vừa trở về phủ Tấn vương, chuẩn bị dùng chút điểm tâm đêm, thì Vân Kỳ cũng vội vàng tới nơi.
Hắn vừa trông thấy ta, đôi mắt lập tức sáng lên:
“Quận chúa…?”
Ta giả vờ như nhìn thấy người xa lạ, đến một ánh mắt dư cũng chẳng buồn ban cho, định bụng xoay người vào phủ.
Hắn vội vàng tiến lên cản đường, ta lúc này mới dừng bước, quay đầu lại, lạnh nhạt hỏi:
“Vân tướng quân? Đêm hôm khuya khoắt tới phủ, không biết có chuyện chi?”
Vân Kỳ nhất thời lộ vẻ khó mở lời, ấp úng nói:
“Chuyện này… chuyện này…”
Ta nhìn bộ dạng giả nhân giả nghĩa ấy của hắn, trong lòng không khỏi dâng lên một trận phiền muộn — đúng là quen thói đóng kịch trước mặt ta!
Sắc mặt ta không hề thay đổi, thản nhiên nói:
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu không có việc gì, ta xin cáo lui trước. Vân tướng quân cứ tùy tiện.”
“Không!…”
Vân Kỳ nghiến răng, cuối cùng cũng cắn răng thốt ra lời trong lòng.
“Quận chúa, thật tâm ta chưa từng muốn cùng nàng hòa ly, chẳng qua là vì ước định hòa ly khi xưa do nàng đưa ra, nên Vân mỗ mới buộc phải tuân theo.”
“Không giấu gì nàng, trong lòng Vân mỗ… đến nay vẫn còn có Quận chúa.”
Ha ha ha!
Ta thật sự nhịn không được mà muốn bật cười thành tiếng — Vân Kỳ chắc là điên thật rồi.
Đoán chắc rằng ta đã mất trí nhớ, nên mới muốn đổ sạch mọi tội lỗi vào đầu ta!
Ta cố làm ra vẻ hiếu kỳ, hỏi:
“Vậy… vì sao ta lại đưa ra cái ước định kia?”
“Lúc ấy Quận chúa một lòng muốn gả cho ta, phụ vương Quận chúa e rằng ta xuất chinh Bắc Địch, chẳng may mất thế, nên mới đưa ra kế ấy, chẳng qua cũng chỉ vì muốn giữ thanh danh cho Quận chúa nhiều hơn.”
Ta cong môi, ngẩng đầu nhìn lại người nam nhân mà một thời ta từng yêu sâu đậm.
Hắn đê tiện, vô sỉ đến mức khiến người ta muốn cười ra nước mắt.
“Quận chúa, Vân mỗ muốn xóa bỏ hòa ly thư, mong cùng Quận chúa nối lại duyên xưa.”
“Giảo Nguyệt ta sẽ đưa trả về biên cương, tuyệt không để Quận chúa phải chịu uất ức.”
“Xin Quận chúa… hãy trở về phủ với ta đi.”
Về phủ hắn làm gì? Để tiếp tục thay hắn thu dọn cục diện rối bời ư?
Sắc mặt Vân Kỳ tỏ vẻ thành khẩn — nếu như bỏ qua bàn tay đang nắm chặt dưới ống tay áo, thì đúng là một màn diễn tốt.
Gồng mình nhẫn nhịn, dày mặt van cầu, xem ra hắn thật sự đã đến đường cùng.
Ta chậm rãi xoay người, giọng nói nhẹ nhàng vang lên, tựa hồ tan biến trong gió đêm:
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
“Vân tướng quân, chẳng lẽ quên rồi sao… ta đã mất trí nhớ rồi. Đêm khuya gió lớn, mời về cho.”
17
Ngày hôm sau, Vân Kỳ liền bị Ngự sử dâng tấu vạch tội.
Lần này, Hoàng bá bá không còn dung túng nữa, mà đem toàn bộ những bản tấu trước đó cũng từng tố tội Vân Kỳ, ném thẳng vào mặt hắn.
Các tướng lĩnh từng cùng Vân Kỳ chinh chiến nơi sa trường lần lượt đứng ra biện hộ:
“Tâu bệ hạ, Vân tướng quân là tài năng khó gặp, chẳng thể vì chút chuyện hậu trạch mà hủy hoại một đại tướng như thế.”
Có người phụ họa:
“Ngọc có tì vết vẫn là ngọc, xin bệ hạ cân nhắc kỹ càng.”
Nhưng cũng có người phản bác:
“Tu thân, tề gia, trị quốc, bình thiên hạ. Đến hậu trạch còn chẳng yên, sao có thể vào triều làm quan?”
Hai phe tranh cãi không ngớt, cuối cùng, trọng tâm lại đột ngột chuyển sang ta.