Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng

Chương 9:



Lời ta vừa nói ra, đúng là gãi trúng chỗ ngứa trong lòng hai mẹ con họ.

 

Cả mẹ chồng lẫn Lục Chính Đình đều vui đến không khép miệng nổi, liên tục khen ta hiền thục, độ lượng, xứng đáng là chủ mẫu của một gia tộc lớn.

 

Cứ như vậy, Tần Kiều Kiều được đưa vào Hầu phủ bằng một chiếc kiệu nhỏ đi từ cửa bên, lặng lẽ tiến vào.

 

Nàng ta mặc một bộ y phục màu hồng phấn, quỳ xuống trước mặt ta.

 

Trên mặt là nụ cười nhún nhường, nhưng ta biết rõ – trong lòng nàng ta hận ta đến tận xương tủy, làm sao cam tâm chỉ làm một thiếp thất thấp hèn?

 

“Tỷ tỷ… mời tỷ dùng trà.”

 

Ta không nhận chén trà, chỉ nhàn nhạt nói:

 

“Chờ một chút nữa đi, còn hai muội muội nữa chưa đến.”

 

Vừa dứt lời, Tiểu Đào đã dẫn hai thiếu nữ xinh đẹp yêu kiều bước vào.

 

Một người là Tiểu Xuân, một người là Tiểu Thu, cả hai đều vừa mới đến tuổi cập kê, răng trắng môi đỏ, mặt xinh như hoa đào.

 

Khi họ quỳ xuống bên cạnh Tần Kiều Kiều, liền khiến nàng ta trở nên giống một mụ đàn bà đã tàn phai nhan sắc, đến mức không ai buồn liếc thêm lần hai.

 

“Uyển Uyển, nàng… nàng làm vậy là sao?”

 

Lục Chính Đình và mẹ chồng đều ngây người.

 

Ta mỉm cười đáp:

 

“Mẫu thân, đã nạp thiếp thì một người cũng là nạp, chi bằng nạp luôn ba người một lượt.”

 

“Người xem Xuân di nương và Thu di nương, dáng dấp thế kia, nhất định có thể sinh con trai.”

 

“Sang năm, Hầu phủ chúng ta có khi lại thêm hai, ba đứa trẻ nữa – náo nhiệt biết bao.”

 

Mẹ chồng nghe vậy cực kỳ hài lòng, khen ta biết điều, hiền hậu.

 

Còn Lục Chính Đình – ánh mắt hắn vừa nhìn thấy Tiểu Xuân và Tiểu Thu đã tràn đầy d.ục v.ọng, nhưng ngoài mặt vẫn giả vờ đứng đắn:

 

“Uyển Uyển, ta đã nạp Tần thị là vì bất đắc dĩ… sao có thể nhận thêm hai nha đầu này nữa…”

 

Nghe đến chữ “bất đắc dĩ”, sắc mặt Tần Kiều Kiều tái nhợt, trái tim tan nát.

 

Khoảnh khắc này, nàng ta hẳn đã hoàn toàn hận người đàn ông phụ bạc ấy đến tận đáy lòng.

 

Ta làm ra vẻ cảm động, dịu dàng nói:

 

“Phu quân, con nối dõi là chuyện lớn, thiếp biết chàng một lòng với thiếp, nhưng thiếp là chủ mẫu, phải lấy gia tộc làm trọng.”

 

“Hầu phủ tuy có hai đứa trẻ, nhưng An Hành dẫu sao cũng không phải huyết mạch chân chính của Lục gia.”

 

“Nếu muốn hưng thịnh, phải sớm khai chi tán diệp, rạng danh tổ tiên.”

 

Nói xong, ta bình thản nhận trà từ cả ba người thiếp, uống cạn.

 

Lục Chính Đình cau mày, miễn cưỡng chấp nhận ba người thiếp – Xuân di nương, Thu di nương, và Tần Kiều Kiều.

 

Hắn tiếp tục diễn vai người chồng si tình, ở mãi trong viện của ta mấy ngày, không hề bước chân vào viện bất kỳ ai.

 

Đến khi ta ba lần bốn lượt nhắc nhở rằng:

 

“Đã nạp thiếp thì phải để họ sớm sinh con cho Hầu phủ.”

 

Hắn mới chịu bước vào viện của các thiếp thất.

 

Hắn đến viện Tần Kiều Kiều trước, nhưng chỉ sau một lúc, cả hai cãi nhau kịch liệt, hắn tức giận bỏ đi, rồi chuyển sang viện Xuân di nương.

 

Ngày hôm sau, trời đã nắng gắt, hắn vẫn luyến tiếc chẳng muốn rời giường, đủ thấy hắn mê mẩn nàng ta đến mức nào.

 

Suốt mười ngày liên tiếp, hắn hết qua đêm với Xuân di nương lại đến Thu di nương, khiến Tần Kiều Kiều tức đến méo cả mặt.

 

Ta chỉ nhẹ nhàng mỉm cười, lòng tràn đầy mãn nguyện.

 

Bởi vì Xuân di nương và Thu di nương – là hai quân cờ ta đã bỏ số tiền lớn mua về.

 

Chẳng bao lâu sau, Xuân di nương và Thu di nương đều mang thai.

 

Đại phu chẩn mạch xong xác nhận rõ ràng: cả hai đều là con trai.

 

Mẹ chồng và Lục Chính Đình mừng rỡ vô cùng, kéo ta cùng đến từ đường dâng hương, cảm tạ tổ tiên nhà họ Lục đã phù hộ.

 

Ta nhẹ giọng nói:

 

“Mẫu thân, phu quân, con muốn từ hai đứa con của Xuân di nương và Thu di nương chọn ra một người làm Thế tử tương lai của Hầu phủ chúng ta.”

 

Ánh mắt mẹ chồng và Lục Chính Đình rõ ràng là rất tán thành, nhưng Lục Chính Đình lại cố ý nói:

 

“An Hành rất xuất sắc, các phu tử đều khen thằng bé sau này sẽ có tiền đồ. Nó có năng lực để làm Thế tử.”

 

Phải rồi, đứa trẻ do chính ta dạy dỗ, sao có thể không giỏi.

 

Mới mười tuổi mà Lục An Hành đã đỗ Tú tài.

 

Ta mỉm cười, nhẹ nhàng tiếp lời:

 

“Nhưng An Hành dù có tốt đến đâu, thì vẫn không phải huyết mạch của Hầu phủ.”

 

Ta lại nói tiếp:

 

“Còn An Kiệt tuy là trưởng tử, nhưng phu quân cũng thấy rồi đấy – nó vốn không có thiên phú học hành, lại quá phụ thuộc vào Tần di nương, sau này khó nên nghiệp lớn.”

 

“Chờ đến khi An Kiệt trưởng thành, hãy cưới vợ cho nó, rồi đưa nó về quê sống, tránh để nó ở kinh thành gây họa, đến lúc đó Hầu phủ lại phải vất vả dọn dẹp hậu quả cho nó.”

 

“Chờ con của Xuân di nương và Thu di nương chào đời, chúng ta sẽ toàn tâm toàn ý bồi dưỡng, nhất định có thể đào tạo ra một người đủ tài làm Thế tử.”

 

Hai mẹ con họ liếc nhìn nhau một cái, xem như ngầm đồng ý với kế hoạch của ta.

 

“Uyển Uyển, nàng nói đúng.”

 

Lục Chính Đình nắm lấy tay ta.

 

“Về sau chuyện dạy dỗ bọn trẻ vẫn phải nhờ nàng vất vả nhiều, thật khổ cho nàng rồi.”

 

“Không khổ. Đây là trách nhiệm của một đương gia chủ mẫu nên làm mà.”


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com