Sau Khi Chủ Mẫu Hầu Phủ Tỉnh Mộng

Chương 5:



“Phu quân, chàng chỉ dẫn An Kiệt ra ngoài dạo chơi, chưa từng một lần nắm tay An Hành.”

 

“Lẽ nào ngoài việc là con của ân nhân phu quân, An Kiệt còn có thân phận gì khác nữa chẳng? Cho nên mẫu thân và phu quân mới quý trọng nó đến mức này?”

 

Lời ta vừa nói ra, sắc mặt hai mẹ con họ lập tức biến đổi – rõ ràng là đang lo lắng bị ta đoán trúng bí mật gì đó.

 

“Uyển Uyển, nàng nói linh tinh gì vậy?”

 

Lục Chính Đình hoảng hốt, mặt mày tái mét, vội vã giải thích:

 

“An Kiệt không có thân phận gì đặc biệt hết, chẳng qua…Chẳng qua nó giống hệt người bằng hữu đã hy sinh của ta.”

 

“Nhìn thấy nó là ta lại nhớ đến người ấy, cảm thấy áy náy và thương xót, nên mới vô thức thiên vị nó một chút. Còn mẫu thân… cũng chỉ là thương con mà thương luôn cháu, chứ không phải cố tình phân biệt đối xử.”

 

“Uyển Uyển, là lỗi của ta, ta nhận. Nàng đừng giận ta nữa.”

 

“An Kiệt là đứa thông minh, chỉ cần nàng nghiêm túc dạy dỗ, chắc chắn nó sẽ tiến bộ.”

 

Lúc này, mẹ chồng cuối cùng cũng nhận ra – nuông chiều Lục An Kiệt chỉ đang hại chính đứa cháu mà bà thương nhất.

 

Bà chủ động xin lỗi ta, còn liên tục cam đoan rằng sau này sẽ không can thiệp vào chuyện ta dạy dỗ An Kiệt nữa.

 

Lục An Kiệt bị ta cưỡng ép đưa trở lại viện của ta.

 

Nghe Tiểu Đào kể lại, trước khi đến đây, nó đã khóc lóc ầm ĩ với mẹ chồng ta:

 

“Tổ mẫu ơi, mẫu thân con nói bà ấy là người đàn bà xấu xa, sẽ chẳng bao giờ yêu thương con như con ruột đâu. Con không muốn về chỗ bà ta, bà ta sẽ bỏ đói con đến c.h.ế.t mất!”

 

Mẹ chồng tức thì mắng:

 

“Nói bậy! Con là đích tôn duy nhất của Hầu phủ ta, nếu Khương Uyển dám để con nhịn đói một bữa, ta sẽ đích thân tính sổ với nó!”

 

“Chỉ cần con học hành cho giỏi, sau này kế thừa toàn bộ Hầu phủ, muốn xử lý Khương Uyển thế nào cũng được.”

 

Tối hôm đó, Lục An Kiệt đứng trước mặt ta, nước mắt còn lưng tròng, nhưng ánh mắt lại tràn ngập căm ghét.

 

Ta bắt nó vừa quỳ vừa viết chữ.

 

Nó dám trốn, ta liền sai người giữ c.h.ặ.t t.a.y chân, đánh vào lòng bàn tay, mặc nó khóc la inh ỏi, ta vẫn cho đánh tiếp.

 

Nó gào lên:

 

“Ngươi cố ý hành hạ ta!”

 

Đúng vậy.

 

Ta chính là cố tình đó.

 

Ta đâu phải mẹ ruột của nó.

 

Hành hạ nó, ta chẳng mảy may đau lòng – thậm chí còn cảm thấy thỏa mãn.

 

Không chỉ thế, mỗi ngày trời còn chưa sáng rõ, ta đã sai người kéo nó dậy khỏi chăn, bắt nó ra sân quỳ tấn – vừa quỳ vừa đọc bài.

 

Sai một chữ – đánh một cái vào lòng bàn tay.

 

Mà nó thì cứ đọc sai suốt, nên bị đánh suốt.

 

Liên tiếp mấy ngày, cả viện ta đều vang vọng tiếng nó gào khóc thảm thiết như ma kêu quỷ hú, nhưng chẳng ai dám lên tiếng can thiệp.

 

Tần Kiều Kiều vì thương con, nóng ruột muốn gặp.

 

Nhưng Lục Chính Đình không dám để nàng ta công khai vào phủ, đành đợi lúc ta không có nhà, vội vã đưa Lục An Kiệt đến phố Đông gặp mẹ ruột.

 

Hai mẹ con gặp nhau, chỉ biết ôm nhau khóc rấm rứt, rồi thay nhau mắng ta bằng những lời lẽ cay độc nhất.

 

Tất cả, ta đều biết.

 

Nhưng ta không cản.

 

Ta cố tình để Lục An Kiệt bị ta dày vò đến mức càng nhớ thương cái gọi là dịu dàng, yêu thương của Tần Kiều Kiều.

 

Cuối cùng, Lục An Kiệt cũng không nhịn nổi nữa, lật tung cả bàn bút mực giấy nghiên.

 

“Họ Lục ta đây không học nữa! Ai thích học thì tự đi mà học!”

 

Chửi xong, nó quay đầu bỏ chạy.

 

Ta lạnh lùng cười một tiếng, không vội vàng, từ tốn bước theo, đuổi đến tận cổng lớn.

 

Lúc này ngoài cổng đang có rất nhiều dân chúng qua lại.

 

Đã đến lúc màn diễn thật sự bắt đầu.

 

“An Kiệt, sao con lại không hiểu lòng mẫu thân vậy?”

 

“Con là người có thành tích thấp nhất thư viện, mẫu thân đánh con, mắng con… chẳng phải đều là vì muốn tốt cho con sao?”

 

“Con ngoan, theo mẫu thân về đi…”

 

“Cái đồ đàn bà ác độc kia! Đừng giả vờ giả vịt nữa!”

 

“Rõ ràng bà muốn hành hạ ta tới chết!”

 

“Chờ đấy, một ngày nào đó ta sẽ kế thừa toàn bộ Hầu phủ, lúc đó ta sẽ khiến bà c.h.ế.t không toàn thây!”

 

“An Kiệt… con vừa nói gì cơ?”

 

“Buông ra! Bà không phải mẫu thân ta!

 

“Ta có mẫu thân của mình! Cút đi!”

 

Nó hất tay ta ra, còn hét lớn giữa chốn đông người.

 

Tức đến mức ta ngất xỉu ngay tại chỗ.

 

Khi tỉnh lại, Tiểu Đào liền kể cho ta biết:

 

Giờ thì khắp đầu đường cuối ngõ, tửu lâu trà quán… ai ai cũng đang bàn tán chuyện Lục An Kiệt bất kính với nghĩa mẫu, còn to tiếng mắng chửi, doạ giết, khiến nghĩa mẫu tức đến ngất xỉu.

 

Tin tức này đã lan ra khắp toàn thành.

 

Người ta bàn tán ra vào:

 

“Lục An Kiệt cũng chỉ là đứa con nuôi, Hầu phủ có lòng tốt thu nhận nuôi dưỡng, không biết ơn thì thôi, còn dám vọng tưởng chiếm cả Hầu phủ, đúng là đồ sói mắt trắng, nuôi chỉ thêm hại!”

 

Ta rất hài lòng.

 

Hài lòng vì tin tức được lan truyền nhanh như vậy, rộng như vậy – không uổng công ta đã chi tiền loan tin đồn

 

Danh tiếng của Lục An Kiệt giờ đã thối rữa tận đáy.

 

Ở đất nước này, hiếu thuận là trên hết.

 

Dù sau này hắn có tài giỏi thế nào, cũng không ai muốn kết giao với kẻ vô ơn bất hiếu.

 

Hoàng đế cũng sẽ không bao giờ trọng dụng một người như vậy làm quan phụ mẫu.

 

Con đường làm quan của hắn – coi như chấm dứt từ đây.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com