Cảm giác được tầm mắt của anh, Ti Du cũng nhìn anh, tập trung tinh thần làm việc của mình.
Ti Nguy Lâu nhìn chằm chằm cậu một hồi lâu, đợi đến khi Ti Du dọn dẹp bàn sạch sẽ, lúc đang chuẩn bị để cặp sách lên bàn, anh bỗng duỗi tay, nắm tay Ti Du.
Ti Du kinh ngạc, lập tức nhìn anh.
Ti Nguy Lâu vẫn là dáng vẻ nhàn nhã đó, ngay cả tầm mắt cũng dán vào bảng đen trước mặt, không nhìn Ti Du.
Nhưng, anh không chỉ nắm tay Ti Du, ngón tay cái còn cọ cọ trên tay Ti Du.
Ti Du bỗng cảm thấy mặt mình hơi nóng, cậu đưa tay gạt tay anh ra.
Bàn tay của Ti Nguy Lâu luôn nóng, mà bàn tay củaTi Du luôn hơi lạnh, vừa lạnh vừa nóng, vừa chạm vào đã khiến người ta tim đập thình thịch.
“Buông ra.
” Ti Du nhỏ giọng nói, còn dùng sức gạt tay anh.
Cậu đang cười?Thế mà cậu đang cười?Sao có thể? Rõ ràng cậu đang mắng Ti Nguy Lâu!Tim Ti Du đập nhanh hơn, đồng thời, cậu cảm thấy bàn tay đó của cậu nắm trong túi, hình như nóng hơn rồi, hơi nóng như thiêu đốt trái tim cậu.
Điều này không đúng, đàn ông bình thường được người đàn ông mình thích nắm tay, có cười không?Ti Du cảm thấy nhận thức của mình sụp đổ.
Cậu đối với Ti Nguy Lâu, hình như là có chút, quá dung túng.
Nghĩ đến đây, cả người Ti Du ngây ngốc.
Trong lúc nhất thời, cậu không phân biệt được tim mình đập nhanh như vậy, là vì hoảng sợ hay là vì rung động.
Tiếng chuông tự học buổi sáng vang lên, bàn tay đó trong túi áo nhẹ nhàng rút ra ngoài.
Ti Du mím môi, bàn tay siết chặt lại, cảm giác ấm áp dường như vẫn còn.
Cứu mạng!Hình như cậu….
.
thật sự cong rồi!—— Bởi vì nhận ra hình như mình đã cong, cho nên cả ngày Ti Du đều không phấn khích, buổi trưa lúc đi ăn cơm với Thẩm Ngộ Bắc cũng là, hoảng hốt, Thẩm Ngộ Bắc còn suýt chút nữa cho rằng cậu tối qua ngủ không ngon.
Ti Du có tâm sự, đến mức khi đối mặt với mấy người họ, đặc biệt không được tự nhiên, thái độ cũng kỳ lạ.
Sự kỳ lạ như vậy cho đến tận lúc tan học buổi tối.
“Anh Du, hôm nay anh đi với ai vậy?” Tạ Hoàn hỏi cậu.
Ti Du lấy lại tinh thần, nói: “Bùi Khuynh Thừa, cậu ấy muốn dạy thêm cho tôi.
”“Ồ, được rồi.
” Tạ Hoàn nói: “Hôm nay em phải đi học, gần đây cô giáo dạy thêm cho em.
Mặt đỏ bừng, không phải là học thêm với Ti Du sao, đến nỗi vậy không?Trong lòng cậu ta chua xót châm chọc, xoay người rời đi.
Không nhìn, nếu không sẽ tức giận hơn.
Ti Du ra trường với Bùi Khuynh Thừa.
Bùi Khuynh Thừa không biết nhiều về giao tiếp, cho nên nghẹn nửa ngày, cậu ấy mới đỏ mặt hỏi Ti Du, nói: “Chúng ta ra ngoài ăn cơm nhé?”“Được.
” Ti Du gật đầu: “Cậu muốn ăn gì?”Bùi Khuynh Thừa rất thành thật nói: “Tôi nghe cậu.
Cậu ấy thích Ti Du cười đùa với cậu ấy, cũng thích Ti Du nói những lời này với cậu ấy.
Lúc trước thật ra cậu rất ngưỡng mộ Tạ Hoàn, bởi vì Ti Du không kiêng nể gì nói cười với cậu ta, cho dù hai người mắng tới mắng lui, cũng có thể nhìn ra mối quan hệ thật sự tốt của bọn họ, cái gì cũng không so được.
Bản thân Bùi Khuynh Thừa không có tính cách cởi mở đó, cũng tự biết không thể chơi đùa với Ti Du giống như Lộc Minh và Thẩm Ngộ Bắc.
Cho nên mỗi khi Ti Du chủ động trêu chọc cậu ấy, cậu ấy đều cảm thấy rất vui, rất phấn khích.
Hai người đi ăn một bữa cá nướng, cá rất cay, hai người ăn rất đã, đầu đầy mồ hồi.
”Bùi Khuynh Thừa gật đầu, cùng cậu đi vào phòng.
Nụ cười trên mặt Ti Nguy Lâu bỗng không còn, vẻ mặt anh nặng nề nhìn mặt đất mình mới đào.
Anh không nhìn nhầm đấy chứ?Sao môi Ti Du đỏ vậy?Trông có vẻ còn hơi sưng.
Bùi Khuynh thừa cũng vậy.
Mặc dù lý trí nói cho anh biết, bọn họ có thể là ăn cay, nhưng về mặt tình cảm, Ti Nguy Lâu luôn nghĩ đến một khả năng khác.
Trong những cuốn tiểu thuyết đó đều sẽ viết, hai người hôn nhau, môi cũng sẽ sưng lên….
Vẻ mặt Ti Nguy Lâu nặng nề, lấy xẻng nhỏ đâm trên mặt đất thật mạnh.
Ti Du dẫn Bùi Khuynh Thừa vào phòng, để ngăn một số người lại tìm lý do đường đường chính chính đi vào, Ti Du tìm một tờ giấy, viết “không làm phiền khi đang học”, dán ở ngoài cửa.
Ti Du học xong những điểm kiến thức, rồi làm mấy câu hỏi.
Ba câu, sai một câu.
Đợi sau khi Bùi Khuynh Thừa giải thích câu sai cho cậu, cậu lập tức chép câu sai vào trong cuốn vở có những câu sai.
Bùi Khuynh Thừa nghiêng đầu nhìn cậu, ngón tay theo thói quen sờ vào chiếc đồng hồ trên tay.
“Ti Du, khi nào kết quả cuộc thi của cậu được công bố?”Ti Du lắc đầu: “Nói là ba ngày, nhưng những năm trước bình thường là trong vòng một tuần, dù sao bây giờ cũng chưa có.
”“Ừ.
” Bùi Khuynh Thừa gật đầu.
Ti Du thuận miệng hỏi: “Kết quả cuộc thi của cậu có chưa?”Bùi Khuynh Thừa nở nụ cười, nói: “Ngày mai sẽ công bố.
”Ti Du: “!”Cậu ngạc nhiên nói: “Ngày mai có rồi hả! Vậy cậu có hồi hộp không?”“Vẫn ổn.
” Bùi Khuynh Thừa nói: “Quen rồi, dù sao lần này không được cũng không sao, tôi vẫn có cơ hội.
Hơn nữa cho dù tham gia kỳ thi tuyển sinh đại học, tôi cũng có thể đỗ đại học Bắc Kinh.
”Ti Du ngưỡng mộ nói: “Không hổ là học sinh giỏi, nói ngầu quá đi!”Bùi Khuynh Thừa cười rộ lên.
Đợi chép xong câu sai, hai người ngồi trên sofa một lát, xem một tập phim truyền hình.
”Ti Du bật cười: “Vậy cả đêm hai chúng ta đưa tới đưa lui.
”“Cũng được.
” Bùi Khuynh Thừa cười nói.
Đêm nay, hai người họ ở chung, ngược lại so với lúc trước tự nhiên hơn, Bùi Khuynh Thừa đều có thể chủ động cười đùa với Ti Du.
Hai người ra khỏi phòng, sau khi đến trong sân, phát hiện đúng lúc Ti Nguy Lâu từ ngoài cửa đi về, trong tay còn cầm một túi nilon, hình như bên trong đựng rất nhiều đồ ăn vặt.
Ba người cùng lúc dừng lại.
Bùi Khuynh Thừa dừng một chút, nói với Ti Du: “Hay cậu vẫn đưa tôi về đi.
”Ti Du: “…”Cậu bất giác liếc nhìn Ti Nguy Lâu.