Chính vì cả nhà nuông chiều Hoắc Tịnh quá mức mới khiến em gái hắn trở nên thế này.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn -
“Nếu em không muốn đi thì sau này đừng mơ nhận một xu từ nhà họ Hoắc. Anh sẽ công khai tuyên bố em đã bị đuổi khỏi gia tộc. Ai dám giúp em tức là chống lại anh.”
Hoắc Xuyên nói ra những lời này với giọng rất bình thản.
Nhưng chính vì sự bình thản đó mà Hoắc Tịnh càng thêm sợ hãi. Chưa kể, điều kiện mà hắn đưa ra đủ khiến cô ta run rẩy.
Cô ta nhìn hắn đầy khó tin, chỉ vì Vân Thanh mà hắn định đoạn tuyệt quan hệ với cô sao?
Hơn nữa, Hoắc Xuyên không hề giống như đang nói đùa.
Hoắc Tịnh biết, một khi hắn đã nói, chắc chắn sẽ làm.
“Tại… tại sao? Em là em gái ruột của anh mà! Còn chị ta chỉ là vợ cũ đã ly hôn với anh! Sao anh lại bênh chị ta chứ?! Thế còn Bạch Đình thì sao? Anh không muốn đến với Bạch Đình à?!”
Giọng Hoắc Tịnh run rẩy, hét lên với Hoắc Xuyên.
“Hoắc Tịnh, vì những gì em đã làm mà cổ phiếu tập đoàn Hoắc thị đã tụt dốc. Chỉ trong vài giờ, công ty mất hơn một tỷ tệ. Em nghĩ sao hả? Em có đền nổi hàng tỷ không?”
Lời nói của Hoắc Xuyên như cú tát thẳng vào mặt Hoắc Tịnh.
Hơn một tỷ?
Chỉ vì một màn trả đũa nực cười của cô ta?
“Hơn nữa, anh không còn liên quan gì đến Bạch Đình cả, sau này sẽ không để cô ta dính líu đến nhà họ Hoắc nữa. Anh nghĩ em nên biết mình cần phải làm gì.”
Toàn thân Hoắc Tịnh run rẩy, cô ta vẫn chưa hoàn hồn sau cú sốc.
Tập đoàn Hoắc thị mất số tiền lớn như vậy chỉ vì hành động ngu xuẩn của cô ta. Nếu ông nội mà biết được…
“Ra ngoài đi.”
Hoắc Xuyên không muốn nhìn thấy mặt cô ta nữa.
Hoắc Tịnh lê từng bước chân yếu ớt ra khỏi văn phòng, đầu óc ong ong.
Thì ra… cô ta đã hiểu sai mọi chuyện?
Cô ta từng nghĩ Hoắc Xuyên đứng về phía Bạch Đình, đương nhiên cũng sẽ về phe cô, nhưng bây giờ, rõ ràng là Hoắc Xuyên không hề có chút tình cảm nào với Bạch Đình.
Ngược lại, còn có vẻ ghét bỏ?
Hoắc Tịnh không hiểu nổi Hoắc Xuyên đang nghĩ gì. Bây giờ cô ta chỉ có thể nghĩ xem bước tiếp theo mình nên làm gì.
—
“Hoắc tiểu thư, Hoắc lão gia vừa gọi cho cô.”
Lý Dịch thấy bóng dáng của Hoắc Tịnh thì bước tới.
Hoắc Tịnh cúi đầu nhìn điện thoại, lúc này mới phát hiện đã đặt chế độ im lặng. Ông nội gọi hơn chục cuộc nhưng cô ta không nghe thấy.
Một dự cảm xấu dâng lên trong lòng.
“Ông nội…có chuyện gì vậy ạ?” Hoắc Tịnh vẫn còn chút hy vọng, có lẽ ông nội sẽ giúp cô chăng?