Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 54



Vân Thanh cong môi, lười biếng nhìn Lâm Vũ. "Lâm thiếu gia, bây giờ anh đã biết tôi lợi hại thế nào rồi à? Định tự nguyện trở thành diễn viên phim người lớn tiếp theo dưới trướng tôi sao?"

 

"Cô!"

 

Vừa nhớ đến nỗi nhục lần trước do Vân Thanh gây ra, mặt Lâm Vũ lập tức tái mét.

 

Nhưng Vân Thanh chẳng buồn để ý đến hắn, thu lại ánh mắt rồi xoay người rời đi.

 

"Ả đàn bà này! Cô ta lại dám uy h.i.ế.p mình chuyện lần trước!" Lâm Vũ nghiến răng nghiến lợi, nhìn chằm chằm vào bóng lưng thướt tha của Vân Thanh.

 

Hoắc Xuyên cũng thu hồi ánh mắt, lạnh lùng liếc Lâm Vũ. "Cậu đáng bị vậy. Tôi chỉ đứng nhìn cậu tự chuốc lấy thôi."

 

Thấy ngay cả Hoắc Xuyên cũng đứng về phía Vân Thanh, Lâm Vũ không dám hé răng thêm nữa.

 

Sau khi giải quyết xong chuyện, Vân Thanh chỉ muốn nhanh chóng về nhà gặp Vân Tiểu Ngũ, nghỉ ngơi thật tốt.

 

Nhưng ngay khi cô và Diệp Chí đến cửa quán bar, Hoắc Xuyên đã đuổi theo.

 

"Vân Thanh."

 

Giọng nói trầm thấp vang lên.

 

Bước chân Vân Thanh khựng lại. Cô quay đầu, nở nụ cười rực rỡ như hoa với Hoắc Xuyên, nhưng trong mắt lại là một tầng băng lạnh. "Hoắc tổng, có chuyện gì sao?"

 

Ánh mắt Hoắc Xuyên sâu thẳm như màn đêm. Hắn chậm rãi nói: "Những điều kiện cô đã nhắc đến trước đó..."

 

"Anh đã suy nghĩ kỹ rồi? Vậy câu trả lời là gì?" Vân Thanh cắt ngang, hỏi thẳng.

 

Rốt cuộc hắn có dám động đến Bạch Đình hay không?

 

Hoắc Xuyên siết chặt nắm tay, ánh mắt tràn ngập cảm xúc phức tạp. "Chúng ta có thể đổi điều kiện khác không? Bạch Đình... không thể động vào."

 

Vân Thanh kiềm chế cảm xúc để không biểu lộ quá nhiều sự kinh ngạc.

 

Chỉ khi đối mặt với Hoắc Xuyên bằng sự lạnh lùng, cô mới hoàn toàn dứt bỏ được tình cảm.

 

Hóa ra, Hoắc Xuyên coi trọng Bạch Đình đến vậy. Vì cô ta, hắn sẵn sàng từ bỏ cả ngọc tổ truyền của nhà họ Hoắc?

 

Cô đã đánh giá hắn quá cao.

 

Thật sự là cô đã bị mù.

 

Bỗng nhiên, bàn tay trái của cô bị nắm chặt. Vân Thanh hơi sững người. Diệp Chí bên cạnh đã lên tiếng đầy châm chọc: "Hoắc tổng, trong mắt anh, Bạch Đình đặc biệt đến vậy sao? Chậc, gu thẩm mỹ của anh thật tệ. Nếu là tôi, tôi đã tự móc mắt mình rồi."

 

Chính lời nói của Diệp Chí khiến Vân Thanh tỉnh táo lại.

 

Hoắc Xuyên đối xử với cô như vậy, cô còn thấy đau lòng làm gì?

 

Sau khi trấn tĩnh lại, trong mắt Vân Thanh chỉ còn lại sự lạnh lẽo c.h.ế.t chóc. "Hoắc tổng, anh chỉ có thể trả lời có hoặc không. Không có chuyện thay đổi điều kiện. Quyết định là của tôi."

 

Nói xong, Vân Thanh xoay người rời đi, không hề ngoảnh lại.

 

Diệp Chí vẫn nắm c.h.ặ.t t.a.y cô, cảnh tượng đó đập thẳng vào mắt Hoắc Xuyên.

 

Mãi đến khi đến trước xe, Vân Thanh mới hoàn hồn, rút tay ra khỏi tay Diệp Chí.

 

Team Hạt Tiêu

"Đúng là bảo bối của tôi, vừa nãy cậu thật lợi hại! Sao Hoắc Xuyên lại cứ đơ ra thế nhỉ?" Diệp Chí xoa đầu cô, dịu dàng nói.

 

Vân Thanh khẽ cười, gương mặt bình thản như chưa từng bị ảnh hưởng. "Anh ta vô dụng…nhưng không sao. Tôi không sợ anh ta, và cũng sẽ không phạm sai lầm thêm lần nào nữa."

 

"Ừ, tôi tin cậu. Hơn nữa, tôi sẽ bảo vệ cậu." Diệp Chí hiểu rõ, dù bề ngoài cô không biểu hiện gì, nhưng sâu bên trong vẫn còn xao động.

 

Nhưng có anh ở đây, anh sẽ không để Vân Thanh bị tổn thương thêm lần nào nữa.

 

"Hôm nay tôi giúp cậu nhiều như vậy, có phải cậu nên đưa tôi về không?"

 

Sau một thoáng nghiêm túc, Diệp Chí lại trở về dáng vẻ hay đùa giỡn thường ngày.

 

Vân Thanh liếc anh một cái. "Cậu không lái xe à?"

 

"Không." Diệp Chí giả vờ ngây thơ, nhìn cô bằng ánh mắt mong chờ.

 

"Cậu nghĩ tôi dễ lừa thế sao?" Vân Thanh bất lực.

 

"Thật sự là tôi không lái xe! Cậu có thể đưa tôi về không?" Diệp Chí càng tỏ vẻ nghiêm túc.

 

Nghĩ đến việc Diệp Chí đã đứng ra bảo vệ cô, còn giúp cô chế nhạo Lâm Vũ và Hoắc Xuyên, Vân Thanh đành phải đồng ý. "Được rồi, được rồi! Tôi sẽ đưa cậu về."

 

Tại tập đoàn Vân Thị, hai ngày sau, Tống Từ và Lưu Minh bị đuổi khỏi công ty, còn Lưu Minh cũng bị vợ đuổi ra khỏi nhà bằng một tờ đơn ly hôn.

 

Lúc này, máy bay của Vân Triết mới hạ cánh.

 

Sau khi anh cả trở về, Vân Thanh kéo theo Vân Kỳ - còn đang nghỉ ngơi ở nhà - ra sân bay đón anh cả.

 

Vân Kỳ lần này còn quấn kín hơn lần trước, không dám lộ diện mà chỉ có thể ngoan ngoãn đợi trong bãi đỗ xe cùng Vân Thanh.

 

Không lâu sau, một bóng dáng trong chiếc áo khoác gió màu lạc đà xuất hiện trong tầm mắt họ.

 

Vân Thanh không chờ thêm được nữa, cô mở cửa xe, chạy thẳng đến chỗ Vân Triết, dang rộng hai tay ôm chầm lấy anh.

 

"Anh! Cuối cùng anh cũng về rồi! Chào mừng anh trở về!"

 

Hoàn toàn khác biệt so với lần cô đi đón Vân Kỳ.

 

Vân Kỳ cũng giả vờ đi đến bên Vân Triết, ra vẻ muốn ôm anh trai, còn bắt chước lời Vân Thanh. Nhưng chưa kịp chạm vào, bàn tay Vân Triết đã thản nhiên đặt lên mặt cậu, chặn luôn cả miệng.

 

Cứ thế, một "bức tường hữu cơ" ngăn cản "cú va chạm hữu cơ".

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

"Anh, quà của em đâu?"

 

Chẳng ai quan tâm đến Vân Kỳ, Vân Thanh tò mò hỏi thăm quà cáp.

 

Trước mặt Vân Thanh, Vân Triết dịu dàng vô cùng. Anh mỉm cười: "Ở phía sau có năm thùng quà dành cho em."

 

Nghe vậy, Vân Thanh quay đầu lại, thấy trợ lý của anh cả đang đẩy bảy chiếc vali lớn.

 

"Anh, vậy vali của em đâu?" Vân Kỳ háo hức hỏi.

 

"Chờ nó chọn xong rồi cậu lấy phần còn lại."

 

Vân Kỳ c.h.ế.t lặng.

 

Thôi vậy, cậu cũng quen rồi.

 

Từ nhỏ đến lớn, cô em gái này luôn được cả nhà cưng chiều.

 

Có mỗi một cô em gái duy nhất, chẳng lẽ lại không nâng niu?

 

Ba anh em lên xe trở về nhà họ Vân.

 

Lúc này, ông Vân Khôn đang đi du lịch khắp nơi, Vân Triết vừa công tác nước ngoài về, Vân Tiêu - con thứ hai của nhà họ Vân - cũng đang ở nước ngoài. Chỉ có Vân Thanh và Vân Kỳ ở nhà nên mấy ngày qua, biệt thự nhà họ Vân vắng vẻ vô cùng.

 

Khi ba anh em cùng trở về, quản gia trưởng - người đã làm việc cho nhà họ Vân hơn ba mươi năm - không thể nào vui mừng hơn.

 

Ông đã chứng kiến bốn anh em nhà họ Vân trưởng thành, tình cảm của ông dành cho họ cũng giống như người một nhà.

 

Ba anh em ngồi ăn uống thoải mái bên bàn ăn, cười nói tự nhiên. Họ còn hào hứng uống chút rượu vang.

 

Cả biệt thự nhà họ Vân tràn ngập bầu không khí ấm áp.

 

Trong ba năm ở nhà họ Hoắc, Vân Thanh chưa từng có một bữa cơm đoàn tụ như thế này.

 

Nhìn nụ cười chiều chuộng của anh cả, cô lại nhớ đến ba năm lạnh lẽo kia.

 

Cô hận Hoắc Xuyên, cũng nhiều như cái cách cô đang tận hưởng niềm vui và sự ấm áp lúc này.

 

Cô đã ném hết mọi cảm xúc của mình đi, cố chấp gả cho Hoắc Xuyên, nhưng cuối cùng lại như con thiêu thân lao vào lửa.

 

Nhưng giờ đây, cô sẽ không bao giờ làm chuyện ngu ngốc đó nữa.

 

Từ giờ, cô sẽ sống đúng với thân phận đại tiểu thư nhà họ Vân, vô ưu vô lo. Đàn ông ư? Không cần! Cô sẽ tự xây dựng sự nghiệp. Gia đình và bạn bè mới là điều quan trọng nhất!

 

Khi cô và Vân Triết đang cười nói vui vẻ, mở từng món quà, điện thoại cô bất ngờ reo lên.

 

Thấy tên người gọi là bạn thân của mình - Ái Tư, Vân Thanh lập tức bắt máy.

 

"Yo, hôm nay sao tự nhiên rảnh mà gọi cho tôi vậy? Không phải dạo này cậu bận lắm sao?"

 

Ái Tư ngày nào cũng vùi đầu vào thiết kế, đến mức hiếm khi có thời gian chơi với Vân Thanh, một cuộc gọi thế này lại càng hiếm hoi.

 

"Sắp tới tôi tổ chức một show diễn lớn. Tôi muốn mời cậu đến tham dự lễ khai mạc vào ngày mai, cùng với Cố Chi."

 

Dĩ nhiên, cô ấy phải xuất hiện trong sự kiện trọng đại này.

 

Vân Thanh không chút do dự, đồng ý ngay: "Yên tâm, tôi chắc chắn sẽ đến."

 

"Tôi nghe nói Vân Kỳ đã về nước rồi đúng không? Kêu anh ấy đi cùng luôn."

 

Nghe Ái Tư nhắc đến Vân Kỳ, Vân Thanh liếc nhìn anh trai.

 

Không phải mỗi lần hai người này gặp nhau đều cãi nhau sao? Sao hôm nay tự dưng lại nhớ đến anh cô?

 

"Anh ấy là ngôi sao lớn mà, để anh ấy quảng bá giúp tôi. Có anh ấy tham gia, ngày mai tôi khỏi cần lo lắng về top trending rồi." Ái Tư giải thích.

 

"Cậu quá khen anh ba của tôi rồi. Thiết kế của cậu vốn dĩ đã là biểu tượng thời trang toàn cầu. Nếu anh ấy được tham dự, đó phải là vinh hạnh của anh ấy mới đúng."

 

Vân Kỳ nghe thấy tên mình liền dựng thẳng tai lên.

 

"Vậy nhé, cảm ơn cậu!"

 

Nói xong, Ái Tư dứt khoát cúp máy.

 

"Ái Tư gọi à? Em đúng là biết quyết định hộ anh thật đấy. Chưa kịp hỏi gì mà đã nhận lời luôn. Sau này không chừng anh còn không biết mình đã bị em bán lúc nào!"

 

Vân Kỳ bĩu môi, đưa tay véo má Vân Thanh.

 

"Chẳng lẽ anh không muốn đến show diễn lớn của Ái Tư sao?" Vân Thanh thừa biết anh chỉ nói vậy thôi chứ chắc chắn sẽ đi.

 

"Đương nhiên là anh đi rồi. Em gái anh rủ, sao anh có thể từ chối được?" Vân Kỳ cười bất lực.

 

---

 

Sáng hôm sau.

 

Sáng sớm, điện thoại của Cố Chi reo lên.

 

Vì muốn xuất hiện thật lộng lẫy trong lễ khai mạc show diễn, cô và Vân Thanh phải ăn diện chỉn chu.

 

Cố Chi gọi điện rủ Vân Thanh đi dạo phố, sắm sửa váy áo, chuẩn bị một diện mạo hoàn hảo cho sự kiện tối nay.

 

Sau khi chọn xong váy dạ hội tại cửa hàng thương hiệu cao cấp, Vân Thanh và Cố Chi vừa trò chuyện vừa đi đến tiệm làm tóc và trang điểm mà họ thường lui tới.

 

Tiệm này chuyên phục vụ các gia đình giàu có. Vừa thấy Vân Thanh và Cố Chi bước vào, nhân viên lập tức tươi cười chào đón:

 

"Vân tiểu thư, Cố tiểu thư, lâu lắm rồi mới thấy hai người cùng đến đấy!"


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com