Giọng nói của Hoắc Xuyên qua điện thoại đầy sự lo lắng.
Nếu trong ba năm đó, cô từng được quan tâm dù chỉ một lần như thế này, có lẽ cô đã không tuyệt vọng đến vậy.
"Không có gì to tát cả. Ông ấy chỉ gọi cho cha của Vân Triết để than phiền và còn bịa đặt vài chuyện về tôi nữa."
Vân Thanh nói nhẹ như không, nhưng trái tim Hoắc Xuyên lại càng đau nhói hơn.
"Nhưng chủ tịch Hoắc này, ông cụ cũng đã có tuổi rồi. Anh phải trông chừng ông cho kỹ, đừng để ông quá sức mà mệt mỏi đấy."
Team Hạt Tiêu
Vân Thanh bật cười, giọng điệu đầy mỉa mai.
Hoắc Xuyên chỉ có thể im lặng chịu đựng những lời cay nghiệt của cô.
Đây là sự trừng phạt dành cho anh ta.
"Xin lỗi...anh đã không ngăn ông kịp thời." Hoắc Xuyên nhẹ giọng nói, đầy áy náy.
Vân Thanh không quen với dáng vẻ này của hắn.
"Hoắc Xuyên, anh thật buồn cười. Khi chúng ta còn là vợ chồng, ngày nào tôi cũng phải gọi cho anh, quan tâm anh, nhưng anh hoàn toàn phớt lờ tôi. Bây giờ ly hôn rồi, chính anh lại chủ động tìm tôi."
"Nói xem, giờ ai mới là kẻ lẳng lơ đây?"
Vân Thanh chẳng buồn che giấu sự châm chọc trong lời nói. Cô thấy hành động của Hoắc Xuyên thật nực cười.
Bây giờ hắn lại muốn đóng vai người đàn ông tốt trước mặt cô ư? Quá muộn rồi!
Tim Hoắc Xuyên chợt thắt lại, Vân Thanh đã gọi cho hắn mỗi ngày để quan tâm sao? Vậy tại sao hắn lại không hay biết gì?
Hắn chợt nhớ lại khoảng thời gian trước đây. Hình như có một lần, trợ lý của hắn - Lý Nghị - từng nhắc rằng Vân Thanh có gọi điện.
Cô hỏi hắn đã ăn uống đầy đủ chưa, có ngủ ngon không.
Nhưng lúc đó, hắn đang bận rộn với công việc, chẳng để tâm đến. Hắn thậm chí còn bảo Lý Nghị đừng nối máy với những chuyện vặt vãnh như vậy nữa và nói Vân Thanh đừng làm phiền hắn.
Sau đó, hắn không nhận được cuộc gọi nào từ Vân Thanh nữa.
Có lẽ, Lý Nghị chỉ làm theo lệnh của hắn?
Khi nghĩ đến đây, Hoắc Xuyên cảm thấy như không thở nổi.
Lúc này, hắn mới thực sự hiểu ra tại sao Vân Thanh lại kiên quyết ly hôn đến vậy.
Hóa ra, kết cục này đã được định đoạt từ lâu.
"Chủ tịch Hoắc, nếu không có chuyện gì nữa, tôi cúp máy đây."
"Vân Thanh..."
Chưa kịp nói hết câu, đầu dây bên kia đã vang lên tiếng tút tút.
Vân Thanh ngả người trên ghế, ánh mắt đờ đẫn nhìn vào màn hình máy tính.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
Quả thật, cô vẫn chưa quen với việc Hoắc Xuyên tỏ ra khiêm nhường như vừa rồi.
Ba năm ở nhà họ Hoắc, cô đã quen với sự sỉ nhục, thờ ơ và tổn thương.
Hành vi đột ngột của Hoắc Xuyên khiến Vân Thanh cảm thấy có chút kỳ lạ.
Cô lắc đầu, nhanh chóng xua tan sự dịu dàng giả tạo của Hoắc Xuyên ra khỏi tâm trí.
Cô không thể để bản thân bị người đàn ông này lừa gạt!
Bạch Đình sắp trở về nước. Chỉ vì Bạch Đình không có ở đây, hắn mới nhớ đến cô.
Trong lòng hắn, Bạch Đình vẫn là người quan trọng nhất.
Nghĩ đến đây, ánh mắt Vân Thanh trầm xuống.
Những gì cô làm bây giờ mới chỉ là khởi đầu.
Cô muốn tự tay tát vào mặt nhà họ Hoắc, trả lại tất cả những đau khổ mà cô từng chịu đựng.
…
Sau một ngày bận rộn, khi Vân Thanh chuẩn bị tan làm về nhà nghỉ ngơi, Chu Triển vội vã chạy đến. “Vân phó tổng, chủ tịch Vương của Greenland muốn mời cô dùng bữa. Ông ấy nói muốn bàn bạc về dự án.”
Để dự án diễn ra thuận lợi, Vân Thanh chỉ có thể gật đầu đồng ý.
"Đi cùng tôi."
Vân Thanh đưa theo Chu Triển lái xe đến nhà hàng mà Vương Phương đã đặt trước.
Khi đến nơi, Vân Thanh mới phát hiện không chỉ có Vương Phương mà còn có cả Hoắc Xuyên.
Đúng là oan gia ngõ hẹp.
Nhưng biết trách ai đây, khi cả hai đều là đối tác của Greenland?
"Chủ tịch Vương, là ông tìm tôi có chuyện, hay là chủ tịch Hoắc tìm tôi có chuyện?"
Vân Thanh nhìn thẳng vào Vương Phương, chậm rãi lên tiếng.
Vương Phương cười cười, gãi đầu: “Vân phó tổng, cả hai người đều là đối tác của tôi. Tôi đương nhiên hy vọng mối quan hệ giữa hai người có thể tốt hơn. Như vậy sẽ có lợi cho sự hợp tác của chúng ta.”
Vân Thanh không tin lời Vương Phương. Rõ ràng ông ta mời cô đến bữa tối này là vì Hoắc Xuyên.
Hơn nữa, mục đích của Hoắc Xuyên khi gặp cô phần lớn là vì chiếc nhẫn ngọc.
Nhưng nếu vậy, chẳng phải lúc nãy nói chuyện qua điện thoại là được rồi sao?
"Chủ tịch Hoắc, nếu anh đến tìm tôi vì chiếc nhẫn thì chúng ta không có gì để nói cả."
Vân Thanh thẳng thắn bày tỏ thái độ, không muốn phí lời với Hoắc Xuyên.
"Vân Thanh, anh chỉ muốn xin lỗi em trực tiếp. Đừng để tâm đến chuyện của ông nội."
Giọng Hoắc Xuyên vẫn mềm mỏng, hoàn toàn không giống với hình tượng lạnh lùng, mạnh mẽ thường ngày của hắn.