Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù

Chương 35



Những lời của Hoắc Tịnh vô cùng cay độc. Nhiều người có mặt đều bị sốc, đồng thời càng tò mò hơn về vụ bê bối của gia đình hào môn này.

 

Đôi mắt Diệp Chí tối sầm lại. Anh siết chặt nắm đấm, chỉ hận không thể đ.ấ.m thẳng vào khuôn mặt đắc ý của Hoắc Tịnh.

 

Vân Thanh ngăn anh lại.

 

Nếu tin tức về việc nhị thiếu gia nhà họ Diệp đánh phụ nữ lan truyền ra ngoài, Diệp Chí e rằng sẽ không còn mặt mũi xuất hiện trước công chúng nữa.

 

Dù cho đó có là Hoắc Tịnh đi chăng nữa.

 

Nhưng trong mắt Hoắc Tịnh, hành động của Vân Thanh chỉ càng khiến cô ta thêm phẫn nộ.

 

Một cặp đôi tình sâu nghĩa nặng sao?

 

Hoắc Tịnh tức giận quát lên: “Diệp nhị thiếu gia, nếu anh biết điều thì nên tránh xa Vân Thanh ra! Anh có biết chị ta đã ngủ với bao nhiêu gã đàn ông không? Anh có biết chị ta bẩn thỉu đến mức nào không?!

 

“Vân Thanh, loại người như chị không xứng với anh trai tôi! Trong lòng anh ấy chưa bao giờ có chị! Chính chị đã xen vào và phá hoại mối quan hệ giữa anh tôi và Bạch Đình!”

 

Bạch Đình và Hoắc Xuyên - đây chính là nỗi đau của Vân Thanh!

 

Team Hạt Tiêu

Hoắc Tịnh nghĩ rằng lần này cô ta đã nắm thóp được Vân Thanh. Cô ta chờ xem Vân Thanh sẽ phát điên lên như thế nào.

 

Nhưng cô ta đã tính sai.

 

Vân Thanh chỉ khẽ cong môi, điềm nhiên nói: “Cảm ơn tiểu thư Hoắc đã giúp tôi vạch trần scandal chồng cũ ngoại tình.”

 

“Chị…chị nói bậy!”

 

Mặt Hoắc Tịnh đỏ bừng, giống như một con mèo bị giẫm trúng đuôi. “Anh tôi chưa từng thích chị! Anh ấy kết hôn với chị chỉ để biến chị thành túi m.á.u di động cho Bạch Đình truyền máu! Vân Thanh, đừng có không biết xấu hổ!”

 

“Nếu theo lời cô nói thì không chỉ Hoắc Xuyên không cưới người con gái yêu anh ta, mà còn phản bội chính người vợ hợp pháp của mình.”

 

“Hoắc Tịnh, cô đang tự đẩy anh trai mình vào lửa đấy.”

 

Vân Thanh nói chậm rãi, thậm chí còn thảnh thơi nhấp một ngụm rượu.

 

Những người xung quanh bắt đầu suy luận theo hướng mà Vân Thanh gợi ý, dần dần lộ ra ánh mắt khinh thường với nhân cách của Hoắc Xuyên.

 

“Vân Thanh, chị…”

 

“Đủ rồi!”

 

Hoắc Xuyên nghe tin liền vội vàng chạy đến, cắt ngang lời Hoắc Tịnh.

 

Gương mặt Hoắc Xuyên tối sầm như nước. Sự tức giận trong đôi mắt sâu thẳm của hắn là thứ mà trước nay Hoắc Tịnh chưa từng thấy.

 

Hoắc Tịnh hoảng hốt, theo bản năng lùi lại một bước, níu chặt cánh tay Hứa Uyển.

 

Thực ra, quan hệ giữa cô ta và Hoắc Xuyên vốn không thân thiết. Hoắc Xuyên từ nhỏ đã ra nước ngoài học tập trong môi trường giáo dục tinh anh, còn cô ta thì chẳng có đầu óc để làm vậy, chỉ ở trong nước tiêu xài xa hoa, vì thế tình cảm anh em vốn đã nhạt nhòa.

 

Trước mặt Hoắc Xuyên, Hoắc Tịnh luôn có một loại tự ti và sợ hãi bẩm sinh.

 

Chỉ đến khi Hoắc Xuyên cưới một người vợ vô dụng, cô ta mới cảm thấy bản thân có thể ngẩng cao đầu.

 

Hoắc Xuyên chậm rãi bước đến, mỗi bước chân như giẫm thẳng vào tim Hoắc Tịnh.

 

“Đi thôi.”

 

Hắn không nói nhiều, chỉ lạnh lùng túm lấy cánh tay Hoắc Tịnh, kéo cô ta rời đi mà không hề giải thích.

 

“Em không đi!”

 

Hoắc Tịnh giãy giụa. Nếu bây giờ cô ta bị Hoắc Xuyên lôi đi thì chẳng phải sẽ rất mất mặt sao?!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -

 

Hoắc Xuyên dừng lại, lạnh lùng nhìn Hoắc Tịnh. “Có muốn ra nước ngoài như Bạch Đình không?”

 

Hắn trực tiếp uy h.i.ế.p Hoắc Tịnh.

 

Cơ thể Hoắc Tịnh cứng đờ. Cô ta biết mình đã bị Hoắc Xuyên nắm thóp.

 

“Vân Thanh, cứ chờ đấy!”

 

Cô ta cố gắng nói ra lời đe dọa, rồi miễn cưỡng rời đi, để lại một mớ hỗn độn phía sau.

 

Diệp Chí đứng đó, gương mặt lạnh lùng, cơ thể khẽ run lên.

 

“Này, cậu làm sao thế? Nhìn cứ như chính cậu mới là người bị nhà họ Hoắc bắt nạt vậy.”

 

Vân Thanh điềm nhiên nói, dường như trò hề vừa rồi chẳng ảnh hưởng gì đến cô.

 

Diệp Chí quay đầu lại, trong mắt phủ một tầng sương mờ khiến Vân Thanh cũng phải sững sờ.

 

“Những gì Hoắc Tịnh nói…đều là sự thật sao? Cậu đã truyền m.á.u cho tình nhân của Hoắc Xuyên suốt ba năm sao?”

 

“Đúng vậy, tất cả đều là sự thật.”

 

Vân Thanh chậm rãi lên tiếng, chặn đứng lời tiếp theo của Diệp Chí.

 

Sau khi nghe câu trả lời của cô, Diệp Chí giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, cả người toát lên vẻ uể oải.

 

Anh đột ngột ôm chầm lấy Vân Thanh, vùi đầu vào cổ cô, giống như một chú chó lớn bị tổn thương.

 

Vòng tay anh siết chặt đến mức Vân Thanh có thể cảm nhận được nhịp tim rối loạn trong lồng n.g.ự.c anh.

 

“Tại sao cậu không nói với tôi…

 

“Nếu biết, tôi nhất định sẽ giúp cậu…”

 

Giọng nói khàn khàn của Diệp Chí khiến trái tim Vân Thanh khẽ rung lên.

 

“Cậu làm trò gì vậy? Bao nhiêu người đang nhìn kìa.”

 

Vân Thanh khẽ đẩy Diệp Chí, nhưng anh không nhúc nhích.

 

“Tôi đang đau lòng vì cậu đấy.”

 

Diệp Chí nói, không hề che giấu cảm xúc của mình.

 

Vân Thanh sững sờ rồi thôi không đẩy anh ra nữa.

 

Chết tiệt, hình như có gì đó vừa xao động trong lòng cô.

 

Vân Thanh không nhịn được bật cười, cười chính bản thân vì phút yếu lòng như một cô gái bé nhỏ.

 

“Được rồi, biết rồi. Buông ra đi, tôi sắp nghẹt thở rồi.”

 

Cô thử đẩy Diệp Chí lần nữa. Anh ta ngoan ngoãn lùi lại, trong mắt vẫn còn chút ươn ướt.

 

“Ngày mai đi bệnh viện kiểm tra với tôi.”

 

Hiếm khi Diệp Chí tỏ ra cứng rắn như vậy.

 

Vân Thanh thở dài. “Được rồi, được rồi, nghe lời cậu.”

 

Thật tình, cứ như đang dỗ một đứa trẻ vậy.

 

Vân Thanh cảm thấy bất lực, nhưng khóe môi lại vô thức nở một nụ cười.


Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com