Vân Thanh tranh thủ quan sát hành động nhỏ của Diệp Chí, khóe môi khẽ cong lên.
Không xa phía sau hai người, Lâm Vũ xoay ly rượu vang đỏ trên tay, trong mắt đầy vẻ khinh miệt. “Tôi đã nói rồi, người phụ nữ đó có thể làm bất cứ điều gì vì tiền.”
“Nếu Vân Triết biết được bạn gái của cậu ta lăng nhăng bên ngoài, cậu nghĩ Vân Thanh sẽ có kết cục thế nào?”
Ánh mắt Lâm Vũ sáng lên khi nói đến đây.
Hắn ta cầm điện thoại lên, định chụp một bức ảnh.
“Bốp.”
Hoắc Xuyên giơ tay gạt điện thoại của hắn ta sang một bên.
“Ăn đi.”
Hoắc Xuyên lạnh nhạt nói.
Hắn cúi đầu, đưa một thìa trứng cá muối vào miệng. Nhạt thếch.
Mọi thứ đều trở nên vô vị.
Điện thoại của Lâm Vũ lăn mấy vòng trên sàn, rồi dừng lại trước một đôi giày da cao cấp của Ý.
Chủ nhân của đôi giày cúi xuống nhặt điện thoại lên, bật cười không chút kiêng nể. “Sao hai người cũng ở đây vậy?”
Lâm Vũ ngẩng đầu lên. Là Chu Tiêu.
Chu Tiêu bước đến, ôm eo bạn gái bên cạnh, nụ cười trên môi mang theo chút trêu chọc. “Đây chẳng phải là nhà hàng dành cho các cặp đôi sao?”
Ánh mắt hắn ta lướt qua Hoắc Xuyên và Lâm Vũ cười nhạo. “Đừng nói là…tôi sắp được uống rượu mừng của hai người đấy nhé?”
“Cút.” Lâm Vũ mắng nhỏ một tiếng, vừa tức vừa buồn cười trước trò đùa của Chu Tiêu.
Chu Tiêu là bạn chung của hắn và Hoắc Xuyên, cả ba đều cùng một vòng quan hệ.
Nếu là người khác dám trêu chọc Hoắc Xuyên như vậy, chắc chắn Hoắc Xuyên đã bỏ đi từ lâu.
Dù lúc này, sắc mặt của Hoắc Xuyên cũng đã vô cùng khó coi.
Lâm Vũ thầm giật mình, vô thức liếc nhìn về phía Vân Thanh.