Sau Khi Bị Phản Bội, Tôi Thừa Kế Một Gia Tài Kếch Xù
Diệp Chí cảm nhận được điều gì đó.
Lúc này anh mới quay đầu lại, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên, như thể vừa mới nhìn thấy Hoắc Xuyên.
“Ơ kìa, đây chẳng phải là tổng giám đốc Hoắc sao?
“Sao anh lại ở đây?
“Chẳng lẽ anh đi cùng con heo nằm dưới đất kia?”
“Con heo” nằm dưới đất - giám đốc Triệu - chỉ có thể ôm chỗ bị thương, không ngừng rên rỉ, chẳng nói được câu nào.
Hắn thật quá xui xẻo!
Sao lại đụng trúng hai người này cơ chứ?!
Hoắc Xuyên và Diệp Chí, cả hai người hắn đều không thể đắc tội!
Giám đốc Triệu chỉ biết ôm hận, thầm trách Tống Từ hại mình ra nông nỗi này.
Trước câu hỏi đầy trào phúng của Diệp Chí, ánh mắt Hoắc Xuyên trầm xuống, che giấu đi những cảm xúc cuộn trào bên trong.
“Tôi chỉ tình cờ đi ngang qua.”
Sau đó, hắn nhìn Vân Thanh, giọng điệu lạnh nhạt nhưng đầy ẩn ý.
“Vân Thanh, sau này đừng dễ dàng tin người như vậy. Bị bỏ thuốc không phải chuyện hiếm, có lần một thì sẽ có lần hai.”
Nói rồi, ánh mắt Hoắc Xuyên lướt qua giám đốc Triệu đang nằm co ro trên sàn, giọng trầm xuống:
“Vì công việc mà phải chịu sự quấy rối từ những kẻ như thế này…em đã suy nghĩ kỹ chưa?”
Team Hạt Tiêu
Lời “nhắc nhở” của hắn lọt vào tai Vân Thanh lại trở nên cực kỳ chói tai.
Bây giờ hắn mới muốn bảo vệ cô sao?
Bây giờ hắn mới tỏ ra quan tâm cô sao?
Ha! Đã quá muộn rồi!
Hơn nữa, câu ‘đã suy nghĩ kỹ chưa’ là có ý gì?
Quyết định sáng suốt nhất của cô chính là ly hôn với Hoắc Xuyên!
Nhưng trước khi cô kịp phản bác, Diệp Chí đã ôm lấy cánh tay cô, bá đạo nói:
“Không đến lượt anh lo chuyện bạn gái tôi.”
Hoắc Xuyên khựng lại.
Ánh mắt sắc lạnh của hắn lập tức dừng trên cánh tay Diệp Chí, như thể muốn thiêu rụi bàn tay đó bằng ánh nhìn của mình.
Vân Thanh cũng sững sờ trong chốc lát, sau đó trừng mắt nhìn Diệp Chí đầy bực bội đáng tiếc, Hoắc Xuyên không nhìn thấy.
“Em đồng ý rồi à?”
Từ “bạn gái” như ngọn lửa thiêu đốt lý trí của Hoắc Xuyên. Giọng hắn trầm thấp, ánh mắt u ám, như thể đang kìm nén một cơn giận dữ sắp bùng phát.
Vân Thanh mỉm cười, ánh mắt lạnh lùng khiến Hoắc Xuyên chấn động.
Cô không trả lời, chỉ xoay người rời đi.
Hoắc Xuyên không chịu để cô đi, lập tức chặn trước mặt cô và Diệp Chí.
“Trả lời tôi.”
Hoắc Xuyên vẫn bá đạo như mọi khi, ra lệnh cho Vân Thanh.
Vân Thanh cảm thấy khó chịu. Cô nhìn thẳng vào mắt Hứa Xuyên, không hề né tránh. Đồng thời, cô nắm c.h.ặ.t t.a.y Diệp Chí hơn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn -
“Nếu không thì sao?”
“Diệp Chí tốt hơn anh cả ngàn lần. Ít nhất ở bên cậu ấy, tôi không phải chịu những lời mỉa mai và ánh mắt khinh miệt.”
“Hứa Xuyên, đừng để tôi phải nhắc lại. Chúng ta đã ly hôn rồi.”
Gương mặt Vân Thanh đầy vẻ giễu cợt. Đối diện với ánh mắt đáng sợ của Hoắc Xuyên, cô thản nhiên đặt một nụ hôn lên má Diệp Chí.
“Diệp Chí, đi thôi.”
“Chờ chút, bảo bối.”
Diệp Chí vỗ nhẹ tay Vân Thanh, sau đó ngồi xổm xuống, nhìn gương mặt sưng húp của giám đốc Triệu với nụ cười nguy hiểm.
“Nếu tôi không nghe lầm thì ông đã bỏ thuốc vào rượu của Vân Thanh, đúng không?”
“Tôi…tôi không có, tổng giám đốc Diệp, cậu nghe tôi giải thích…”
Diệp Chí phớt lờ sự biện minh của giám đốc Triệu. Anh cầm ly rượu trên bàn, ép gã uống cạn.
Làm xong, Diệp Chí phủi tay đứng dậy, phong thái như một quý ông. Anh đưa tay ra trước mặt Vân Thanh.
“Đi thôi, bảo bối của tôi.”
Ngón tay Vân Thanh nhẹ nhàng chạm vào lòng bàn tay Diệp Chí, như một nhát kiếm đ.â.m thẳng vào tim Hoắc Xuyên.
Hai người rời đi. Bóng lưng họ thật tao nhã, hài hòa, trông như một đôi tình nhân yêu nhau say đắm.
Hoắc Xuyên nhắm mắt lại, không muốn nhìn nữa.
Những lời nói của Vân Thanh không ngừng vang lên trong đầu hắn, như những quả b.o.m nổ tung.
"Chịu đựng sự mỉa mai và ánh mắt khinh miệt?"
Những năm tháng kết hôn…rốt cuộc Vân Thanh đã trải qua những gì?
Hắn đúng là mù lòa.
Mở mắt ra, Hoắc Xuyên thở dài, trong lòng ngổn ngang trăm mối.
Khi bước qua giám đốc Triệu, hắn không chút do dự đá mạnh một cái, trút cơn giận dữ.
Lúc này, mắt giám đốc Triệu đã lờ đờ, mặt đỏ bừng, miệng không ngừng rên rỉ.
---
Bên ngoài khách sạn, Vân Thanh ngồi ở ghế phụ, ánh mắt hướng về phía trước.
Diệp Chí liếc nhìn cô, cắn môi, ngập ngừng một lúc rồi dò hỏi:
“Cậu đang nghĩ về Hứa Xuyên à?”
Vân Thanh quay đầu lại, lườm Diệp Chí một cái.
Cô không ngốc. Hà cớ gì phải quan tâm đến Hoắc Xuyên?
Nói trắng ra, ngay từ khoảnh khắc cô ký vào đơn ly hôn, Hoắc Xuyên đã biến mất khỏi trái tim cô.
Từ nay về sau, hai người bọn họ sẽ không còn liên quan gì đến nhau nữa.
Vân Thanh khẽ hừ lạnh, gương mặt tràn đầy sự khinh thường đối với Hoắc Xuyên.
Diệp Chí bật cười. Dù cô không còn trừng mắt với anh, nhưng tâm trạng dường như đã khá hơn.
Nhìn nghiêng khuôn mặt lạnh lùng của Vân Thanh, yết hầu Diệp Chí khẽ động, giọng nói nhẹ nhàng:
“Vậy là…bây giờ cậu là bạn gái của tôi rồi nhỉ?”
Vân Thanh lại lườm hắn một cái.
“Đừng có mơ, nhóc con…”
Bạn đang đọc truyện trên truyenvang.com